Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 73




Vốn muốn tìm cơ hội gặp mặt Thiên Sính để hỏi cho ra lẽ, ấy thế mà có vẻ như ông trời muốn Sở Hạ tiếp nhận cơ hội này một cách bạo lực.


Khi ấy Diệp Mạc phải trở về gặp Diệp Chính Viên một chuyến, không ngờ được chỉ đi có một lát mà bên phía Sở Hạ đã xảy ra chuyện.


Sở Hạ quả thật rất khổ sở, số lần hắn gặp xui xẻo bị người ta bắt đi hình như hơi nhiều thì phải. Rõ ràng hắn đã cố gắng cẩn thận rồi, thậm chí còn bị người của Diệp Mạc theo dõi sít sao, ấy thế mà không hiểu sao vẫn bị trúng chưởng được.


Tính đến hiện tại dường như đã là lần thứ ba rồi, sao mà người nào người nấy đều thích tóm hắn đi cơ chứ?!


Có điều lần này lại còn liên quan đến cái tên Kỷ Nhiên kia, cũng nhờ công lao của anh ta hợp tác mà Thiên Sính có thể tóm được Sở Hạ lần nữa.


Sở Hạ bị trói chặt trong một căn phòng trống, căn phòng này ngoại trừ chiếc ghế mà hắn đang ngồi, hầu như không còn cái gì cả. Mà đối diện với hắn, chính là khuôn mặt của hai kẻ khiến cho hắn cảm thấy buồn nôn nhất: Kỷ Nhiên và Thiên Sính.


"Mấy người bệnh thần kinh à, sao lúc nào cũng phải tìm cách bắt tôi lại làm gì?" Sở Hạ cất lời chất vấn, giọng điệu lại vô cùng bình thản.


Kỷ Nhiên đang đốt thuốc lá, nghe hắn nói vậy liền nở nụ cười. "Tôi chỉ muốn biết phản ứng của tên kia khi cậu bị bắt đi thôi."


Không nhắc đến thì thôi, bây giờ anh ta nói lại khiến cho Sở Hạ cảm thấy bực mình.


"Bệnh anh cũng không nhẹ đấy, biết thế ngay từ đầu đã tránh xa anh ra từ lâu. Bây giờ lại còn bắt tay với ông ta."


Tiếng cười của anh ta lại càng lớn thêm, trong căn phòng kín vương mùi thuốc lá lại càng trở nên mơ màng.


"Đừng lạnh lùng vậy chứ, tôi với ông ta hợp tác giúp đỡ có lợi cho nhau mà thôi. Cậu nói xem bây giờ Diệp Tổng đang mang vẻ mặt như thế nào nhỉ?"


Sở Hạ không buồn trả lời với câu hỏi này.


"Có lẽ sẽ vô cùng sốt ruột chăng? Lúc đó trước mặt tôi còn bảo vệ kỹ tới mức đó cơ mà." Anh ta tiến lại gần hắn, thò một tay nâng cằm của Sở Hạ lên rồi tặc lưỡi. "Vả lại cũng đâu chỉ mình tôi, Diệp Chính Viên cũng góp chút công vào đây mà."


Diệp Chính Viên? Ông của Diệp Mạc?


Né tránh bàn tay của Kỷ Nhiên, hắn nhíu mày kinh ngạc khi nghe thấy anh ta nhắc đến cái tên này.


Phản ứng của Sở Hạ khiến Kỷ Nhiên cảm thấy thích thú, anh ta không chạm vào hắn nữa, chỉ hơi khom lưng.


"Bất ngờ hả? Ông ta từng làm không ít việc để làm khó cậu đó, có điều rất kín kẽ mà thôi."


"Tại sao?" Nhịn nửa buổi Sở Hạ mới phun ra một câu.


Kỷ Nhiên xoa xoa cằm suy nghĩ. "Tại sao à, có lẽ chướng mắt chăng? Dù sao ông già đó không muốn ai ảnh hưởng đến cháu trai của mình, mà cậu thì lại ảnh hưởng lớn quá rồi."


Gương mặt Sở Hạ đanh lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh ta. Tuy rằng điệu bộ của Kỷ Nhiên rất thờ ơ, có điều lời nói khá đáng tin. Hắn đứng ngoài sáng, cũng chỉ có thể lấy sáng để đáp tối mà thôi.


Không biết Diệp Mạc đã biết chuyện này hay chưa, lấy đầu óc thông minh của anh, có lẽ đã đoán ra được từ sớm.


"Nghĩ gì vậy?" Không đợi Sở Hạ kịp bình tâm, Kỷ Nhiên cà lơ phất phơ hỏi một câu.


Hắn liếc mắt với anh ta, nhếch môi móc mỉa, "Đang cảm thấy vui mà thôi."


"Hửm?"


"Những người có địa vị quyền thế lại quan tâm tới một kẻ vô danh như tôi, không vui sao được."


Kỷ Nhiên bật cười không đáp lại, chỉ theo đuôi mắt đánh giá Sở Hạ. Người này có một sự thu hút riêng, ngay từ lần gặp phải ở Lạc Thế đã khiến anh ta không dời mắt được.


Thiên Sính nãy giờ vẫn giữ im lặng, bây giờ đột nhiên tiến đến gần Sở Hạ. Bàn tay đeo nhẫn của ông ta chạm lên gò má của hắn khiến hắn rụt người lại. Ông ta thở dài một hơi, miệng lại bắt đầu lẩm bẩm, "Mộc Hạ à..."


Âm thanh của ông ta tương đối nhỏ, thế nhưng căn phòng này quá yên tĩnh, thế nên Sở Hạ nghe rõ mồn một. Hắn nhíu mày lắc khỏi bàn tay kia, nghi hoặc trong lòng, Mộc Hạ là ai?


"Giống quá, quả thật rất giống." Ông ta vẫn lầm bầm trong cổ họng, ánh mắt mơ màng trôi về nơi quá khứ xa xăm.


Sở Hạ càng ngày càng không hiểu nổi, hắn rùng mình theo bản năng muốn cách càng xa càng tốt.


Đột nhiên ông ta phát điên, đứng dậy hét lớn, đã thế còn nắm chặt hai vai của Sở Hạ.


"TẠI SAO LẠI NÉ TRÁNH TÔI? TẠI SAO?! HẢ!!!"


Bị ông ta doạ cho ngây người, Sở Hạ kinh ngạc rụt vai. Kỷ Nhiên bên cạnh cũng có vẻ giật mình, nhanh chóng đứng dậy giải thoát cho bờ vai bị bấu chặt như thế.


"Ông làm gì thế?" Kỷ Nhiên dùng sức kéo ông ta ra.


Thiên Sính bị đẩy cho loạng choạng, lại theo bản năng mà vuốt nhẫn của mình.


Tâm lý của ông ta đang trở nên bất ổn, hình như từ khi Sở Hạ chạy trốn đi thì lại càng nặng thêm thì phải. Với tình huống này mà muốn hỏi gì từ ông ta có vẻ như không được khả quan cho lắm.


Kỷ Nhiên nhíu mày nhìn tình hình này, rút từ trong người ra một viên thuốc, sau đó trực tiếp đút cho Sở Hạ.


Hắn không kịp phòng bị, cứ thế bị ép nuốt vào. Vị đắng của thuốc vẫn còn vương nơi đầu lưỡi.


"Cái gì vậy?" Sở Hạ nghiến răng.


"Không có gì, ngủ một lát đi."


Sở Hạ cảm giác được âm thanh của anh ta dần trở nên mơ hồ, cuối cùng không còn nghe thấy được cái gì nữa.