Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 64: Biển




Sở Hạ nghe Diệp Mạc nói vậy thì cau mày, không hiểu hỏi lại, "Tại sao đột nhiên lại nói vấn đề này?"


"Em thấy sao?"


Thấy anh chỉ đang hỏi ý kiến mình mà thôi, hắn suy nghĩ một lúc rồi mới đáp lại, "Cũng không hẳn, tôi chỉ biết mình là một đứa trẻ mồ côi."


"Ừm." Diệp Mạc khẽ đáp lại, trong đáy mắt hiện lên chút phức tạp.


"Anh điều tra ra cái gì sao?" Sực nghĩ tới một vấn đề, Sở Hạ thuận miệng hỏi lại.


Diệp Mạc cũng không giấu giếm, "Ừ, có điều vẫn chưa chắc chắn. Em để tâm không?"


Sở Hạ lắc đầu. Vốn dĩ có biết hay không cũng chẳng ảnh hưởng tới hắn, đằng nào bọn họ cũng bỏ mặc hắn từ lâu rồi, bây giờ có nhận ra người thân thật thì chẳng khác gì trò cười. Không lẽ bọn họ còn có thể ngả mũ bảo hắn trở về hay sao?


Quan sát biểu cảm trên mặt của Sở Hạ, xác định được rằng quả thật hắn không để ý tới chuyện này cho lắm, Diệp Mạc liền thở ra một hơi không nhắc đến nữa. Dù cho thân thế hắn là cái gì thì bây giờ cũng đã trở thành người của anh, đừng hòng chạy đi đâu.


"Ngủ đi." Diệp Mạc sờ trán của hắn rồi kéo chăn lên.


Sở Hạ có chút dở khóc dở cười, ngăn cản động tác của anh lại. "Tôi vừa mới dậy, không ngủ tiếp được đâu, với lại tôi cũng khoẻ rồi."


"Vậy bây giờ em muốn làm gì?"


Hiếm khi nào Diệp Mạc trở nên dịu dàng như vậy khiến Sở Hạ có cảm giác hưởng thụ. Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời, "Tôi muốn ra ngoài."


"Đi đâu?"


"Đi đâu cũng được."


Diệp Mạc nheo mắt khẽ "hừm" một tiếng, sau đó anh đỡ Sở Hạ đứng dậy, khoác thêm cho hắn một chiếc áo rồi mới đi ra bên ngoài. Sở Hạ có cảm giác từ sau đêm qua, thái độ của anh ngày càng mềm mỏng hơn, thậm chí còn toát ra vẻ dịu dàng kỳ lạ khiến hắn vô thức hưởng thụ theo.


Chuẩn bị xong, Diệp Mạc liền tự mình lái xe, ngồi bên cạnh là Sở Hạ. Hắn có hơi tò mò không biết Diệp Mạc sẽ đưa mình đi đâu. Ban nãy Sở Hạ chỉ thuận miệng nói, không ngờ anh vậy mà đưa hắn đi dạo thật.


Không khí hôm nay hơi ẩm thấp, cơn mưa hôm qua kéo dài đến tận mấy giờ sáng mới chịu ngừng hẳn. Sở Hạ đưa tay mở hé cửa xe, cảm nhận sự mát lạnh thấm vào da thịt.


"Chúng ta đi đâu vậy?" Sở Hạ nheo mắt hưởng thụ, tỏ vẻ lười biếng hỏi Diệp Mạc.


"Lát nữa em sẽ biết." Diệp Mạc liếc mắt nhìn hắn, không nói nhiều.


Diệp Mạc không nói trước, thế nên lúc xe đột nhiên đi tới bờ biển lập tức khiến Sở Hạ sửng sốt. Hôm nay người ra biển không đông, vậy nên xung quanh chỉ có mình Sở Hạ với Diệp Mạc đứng trên cát.


Đây là lần đầu tiên hắn được ra biển, khung cảnh rực rỡ này khiến Sở Hạ bất giác đứng sững lại.


"Mỗi lần có chuyện phiền não tôi liền tự lái xe ra đây." Diệp Mạc đứng cạnh hắn, cất giọng nói trầm bổng.


"Anh cũng có phiền não sao?"


Sở Hạ nói xong câu này liền thấy mình thật ngu ngốc, đứng được vị trí như anh ngày hôm nay làm gì có chuyện một bước lên tiên. Chỉ là người khác đều nhìn kết quả chứ không ai biết quá trình mà thôi, nhất là khi Diệp Mạc còn trẻ như vậy, áp lực phải nhận chắc chắn sẽ gấp mấy lần người bình thường.


Quả nhiên Diệp Mạc không trả lời câu hỏi này của hắn, gió biển man mát thổi qua khiến anh hơi nheo mắt lại. Ngũ quan anh tuấn khiến Sở Hạ vừa nhìn đã không dời mắt được.


Đột nhiên Diệp Mạc cũng quay lại, bắt gặp ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, biểu cảm thoáng chốc dịu đi.


Ánh mắt hai người va chạm trên không trung, nhìn hình bóng của bản thân in sâu vào đối phương khiến cho tâm trạng rung động lạ thường.


Bất chợt Diệp Mạc vươn tay ra, không hề tốn sức mà kéo Sở Hạ lại gần mình. Nhân lúc hắn còn đang ngẩn người, từ từ cúi đầu chạm nhẹ lên đôi môi nửa hé mở ấy.


Sở Hạ hơi bất ngờ, sau đó liền nhắm mắt lại, từ từ duỗi đầu lưỡi ra chủ động hôn lại anh. Cảm giác được người khác mơn trớn nhẹ nhàng vô cùng dễ chịu, Sở Hạ hưởng thụ cảm giác này, tay nắm nhẹ lên áo của anh.


Hơi thở nam tính của Diệp Mạc xâm nhập, bao phủ lấy hắn. Cảm giác trong lòng dần được khuếch đại, tình cảm khó nhận thấy cũng dần tràn ra. Nó đến rất tự nhiên, tự nhiên đến mức khiến Sở Hạ dần đắm chìm vào đó, không còn lối thoát.


Sau khi tách ra, Diệp Mạc liền đưa tay lên vuốt ve đôi môi trơn bóng của hắn. Sự dịu dàng này khiến cho rào cản trong lòng Sở Hạ bị vỡ nát.


"Muốn xuống biển một lát không?" Diệp Mạc nhếch môi, tuy nụ cười không rõ ràng thế nhưng lại khiến Sở Hạ cảm thấy trái tim mình đang đập kịch liệt.


Hắn gật đầu, sóng đôi cùng Diệp Mạc đi xuống. Buổi sáng nên cát không nóng, chân trần đi lên đó là một loại trải nghiệm vô cùng lý thú. Sở Hạ cởi giày ra, kéo ông quần cao lên một chút rồi thử chạm xuống mặt nước lạnh.


Diệp Mạc chỉ đứng bên cạnh nhìn hắn mà thôi, từ nãy đến giờ trên môi vẫn luôn treo lên một nụ cười nhẹ. Anh tham luyến cảm giác yên bình này, tham luyến sự ấm áp của một người.


Liếc nhìn anh một cái, Sở Hạ cũng mỉm cười, tâm trạng thoải mái lạ thường. Hắn bước chầm chậm lên nước, sóng biển nhẹ nhàng đánh lên chân.


Hắn từ từ tiến lên phía trước, nheo mắt nhìn về đằng xa.


Bất chợt có thứ gì đó lướt qua mắt. Cảnh biển bình dị hiện lên rồi như chồng chéo vào một ký ức xa lạ nào đó khiến Sở Hạ bất giác cau mày. Ký ức đột ngột vụt qua không có cách nào bắt lại được.


Gì vậy?


Nhìn về phía trước một lúc lâu, Sở Hạ đột nhiên giật mình, trên đầu có cảm giác choáng váng nặng nề. Tựa như có thứ gì đó đang muốn phá vỏ chạy ra bên ngoài khiến hắn không kìm được ngã xuống, tay ôm lấy đầu. Cơ thể bất chợt chìm vào cơn lạnh thấu xương, trái tim co rút đập nặng nề.


Sự sợ hãi từ sâu thẳm trong ký ức cứ dần cuồn trào khiến Sở Hạ hoảng hốt, hắn không biết tại sao bản thân lại trở nên như vậy. Cơ thể run rẩy cứ như không còn là của mình nữa, hắn lo sợ mở lớn mắt, trước mặt lại hiện ra một loạt hình ảnh kỳ lạ khác, chúng đang mua may xung quanh Sở Hạ.


"Em làm sao thế?!" Diệp Mạc nhận ra Sở Hạ có điều khác thường lập tức lo lắng chạy lại, ôm chầm hắn vào lòng.


"Em cảm thấy thế nào rồi?! Sao bỗng dưng lại như vậy?!" Diệp Mạc không ngừng hỏi, ôm hắn chặt hơn.


Sở Hạ đột nhiên ngã xuống, sắc mặt ban nãy còn hồng hào bây giờ trở nên trắng bệch. Hắn run rẩy mở miệng, thế nhưng lại không nói rõ được một chữ nào.


Không hiểu hắn xảy ra tình trạng gì, Diệp Mạc chỉ còn cách bế thốc hắn lên, đưa vào trong xe.


"Tôi ở đây, đừng sợ." Diệp Mạc khẽ thì thầm, vuốt ve trấn an cơ thể đang run rẩy của Sở Hạ.


Lời nói này vô cùng thần kỳ, chẳng mấy chốc mà Sở Hạ bình tĩnh lại, cơ thể suy yếu rồi ngất lịm.