Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 60: Tức giận




Sở Hạ cau mày, châm điếu thuốc lên môi sau đó ngồi vào một máy chơi Game. Mặt mày hắn cau có, một điệu bộ cấm người lạ tới gần.
Bỏ xu vừa đổi được vào máy, Sở Hạ điên cuồng đua xe. Vẻ mặt hắn giãn ra rồi lại xoắn lại, rõ ràng tâm trí hoàn toàn không ở trong trò chơi.
Không sai, bây giờ hắn đang ở trung tâm giải trí. Mấy ngày này Sở Hạ luôn có cảm giác bức bối khó chịu, vậy nên hắn dứt khoát ra bên ngoài. Sở Hạ cũng không rõ cảm giác này từ đâu, có điều chính là khó chịu.
Hôm qua Diệp Mạc vừa một mình xuất phát đến gia đình của cô vợ chưa cưới Nghiêm Nghi kia, ban đầu Sở Hạ nghĩ anh sẽ đưa hắn đi theo cùng, vậy mà không ngờ chính Diệp Mạc lại bắt hắn ở lại. Còn chỉ đích danh cấm hắn đi.
Cũng đâu phải bàn chuyện cưới xin, cứ phải một mình như vậy mới được à?
Bên cạnh Eric còn bồi thêm một câu, có lẽ lần này sẽ có được tiền mừng cũng nên.
Không rõ bản thân đang bực bội điều gì, Sở Hạ không thèm quan tâm nữa, vứt điếu thuốc xuống rồi tập trung vào trò đua xe. Hắn đua mà không hề tính toán, đâm hết xe này tới xe khác, cuối cùng nằm ở vị trí cuối cùng.
Nhíu mày không chơi nữa, Sở Hạ đứng dậy muốn tới chỗ tập bắn một chuyến. Cũng đã mấy ngày rồi chưa tới, hôm nay xem như giải toả tâm trạng.
Vừa bước ra khỏi cửa, đột nhiên có một bàn tay nào đó chặn ngang. Sở Hạ vốn đang bực mình, vậy nên vừa ngẩng đầu đã chửi, "Cút!"
Người bị chửi lại không hề tỏ vẻ tức giận gì, thậm chí còn cười, "Lần thứ hai gặp mặt, cậu chào đón tôi cũng đặc sắc nhỉ?"
Trong giọng nói còn pha thêm đùa cợt.
Sở Hạ nhíu mày, nhất thời không nhận ra nổi khuôn mặt này ở đâu. Hắn không giỏi nhớ mặt người, nếu đã không quen lại càng nhanh quên.
"Ở Lạc Thế tôi lỡ làm đổ rượu vào người cậu, không sao chứ?"
Đã mấy ngày rồi thì tất nhiên không sao, người đàn ông này cố tình nhắc lại cho Sở Hạ nhớ.
Nghe đến đây hắn mới sực tỉnh, thảo nào nhìn khuôn mặt yêu nghiệt này có chút quen quen.
"Không sao, tránh ra." Nói rồi Sở Hạ liền muốn đi ra, tâm trạng hắn không tốt, vậy nên không có hứng thú muốn nói chuyện xã giao làm quen bây giờ.
Người đàn ông này cố tình làm khó dễ, anh ta không tránh, trái lại còn giới thiệu, "Gặp lại xem như có duyên, tôi tên là Kỷ Nhiên, hân hạnh được gặp."
Ánh mắt Sở Hạ đáp lên người người đàn ông này càng sắc lạnh thêm, không hiểu sao hắn có cảm giác tên Kỷ Nhiên này tính cách khá giống Tống Hàn. Luôn tìm cách muốn kéo quan hệ với người không quen biết, đã thế còn tỏ vẻ bí ẩn.
"Tôi! Nói! Tránh! Ra!" Hắn gằn từng chữ, tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Kỷ Nhiên cười lên, khuôn mặt anh ta cứ như một bông hoa xinh đẹp nhưng tràn ngập sự nguy hiểm vậy. Anh ta đứng tránh sang một bên, chừa một khoảng trống nhỏ cho Sở Hạ.
Sở Hạ lạnh lùng bước qua, không thèm nhìn tới Kỷ Nhiên. Hết lần này tới lần khác đều có người muốn bắt chuyện với hắn, nhiều khi Sở Hạ cũng nghi ngờ trên người bản thân có năng lực siêu nhiên nào đó hút người lạ.
Có điều Kỷ Nhiên cứ như âm hồn bất tán vậy, sau khi nhường chỗ cho Sở Hạ rồi liền bám gót theo sau.
"Tôi đã giới thiệu về mình rồi, bây giờ tới lượt cậu."
"Anh giới thiệu là việc của anh, liên quan đến tôi sao?" Sở Hạ hỏi xoáy lại, cảm giác thật sự rất phiền.
"Không liên quan. Cơ mà cậu Sở này, cậu không cần mang bộ mặt chán ghét kia đâu." Kỷ Nhiên hờ hững cười, gương mặt anh ta thật nổi bật giữa đám đông.
Nói đến đây Sở Hạ mới dừng lại, hắn xoay người, bộ dạng lạnh nhạt, "Nếu đã biết rồi thì cần gì phải giả vờ?"
"Tôi nghĩ cái này là phép lịch sự tiêu biểu để làm quen với một người." Anh ta nhướn mày, nói một cách vô cùng hiển nhiên. Da mặt đúng là không phải là chuyện đùa.
Sở Hạ không còn gì để nói, hắn cũng lười hỏi xem tại sao anh ta lại biết tên mình. Quả thật đó giờ hắn chưa giấu giếm cái gì, điều tra lý lịch của hắn là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Có lẽ đã quen với tính tình này của Sở Hạ, Kỷ Nhiên ung dung bước song song với hắn, nói chuyện tiếp.
"Nghe nói ông chủ của cậu đang bàn ngày tổ chức hôn lễ, tại sao một trợ lý không đi giúp đỡ lại ở chỗ này vậy?"
Nghe thấy lời này, bả vai của Sở Hạ thoáng chốc khựng lại, miệng lưỡi có chút đắng chát. Hắn đứng hình một hồi, sau đó mới lạnh lẽo đáp lại.
"Bớt nói nhăng nói cuội. Tôi với anh không thân tới mức đi dạo phố nói chuyện đâu. Chuyện của tôi là của tôi, chẳng quan hệ gì tới anh cả. Bây giờ tôi không có ý định muốn kết thân với những NGƯỜI LẠ!"
Sau khi đã nói xong, hắn đứng bên đường gọi một chiếc taxi, tiếp đó mặc kệ người đàn ông kia mà mở cửa lên ngồi. Nếu ở thêm một lát nữa, Sở Hạ sợ rằng bản thân sẽ không kìm chế được mà ra tay đánh người giữa thanh thiên bạch nhật.
Nhìn theo bóng dáng đang dần khuất xa của chiếc xe, Kỷ Nhiên nhếch môi. Anh ta không vội rời đi mà đứng lại mở điện thoại.
"Đúng là mèo hoang." Kỷ Nhiên lẩm bẩm trong miệng, khoé môi gợi cảm lại nhếch lên.
Tài xế của xe chở Sở Hạ tới phòng tập bắn, hắn một mình đi lên trên, chọn khẩu súng quen thuộc rồi lên đạn.
Sở Hạ bắn liên tiếp mấy phát vào bia, âm thanh súng nổ cộng với độ giật nơi tay khiến hắn thoải mái phần nào. Hắn chỉ biết tâm tình của mình ngày càng tệ, nhất là sau khi gặp mặt Kỷ Nhiên kia.
"Chết tiệt!" Sở Hạ nhấc súng lên, thầm chửi tục.
Hắn đổ lỗi hoàn toàn cho Kỷ Nhiên, xem tấm bia là mặt anh ta mà bắn không ngừng. Cho đến khi tay đã mỏi mới dừng lại. Sở Hạ gác lại cây súng, nhìn sắc trời đã không còn sớm nữa liền bắt xe về biệt thự.
Đứng từ xa đã nhìn thấy ánh sáng từ căn biệt thự kia, Sở Hạ đè nén tâm tình kỳ lạ của mình, liếc nhìn chiếc xe quen thuộc kia, chậm rãi bước vào nhà.
Hắn còn trông mong bây giờ Diệp Mạc đang ở trong thư phòng làm việc, ai dè vừa mới bước vào đã bắt gặp anh ngã người ra sau, dùng một tư thế hết sức tùy ý mà ngồi, trên miệng còn ngậm một điếu thuốc.
Nhìn thấy Sở Hạ, Diệp Mạc liền nheo mắt tỏ vẻ không vui, "Sao bây giờ mới về?"
"Tôi không để ý thời gian." Hắn chậm chạp đáp lại, thái độ lạnh nhạt hơn bình thường rất nhiều.
Diệp Mạc cảm nhận được điều đó, càng không vui, "Em trả lời tôi như vậy hả?!"
"Tôi đã làm gì đâu chứ? Cũng có ảnh hưởng gì đến anh đâu?!" Sở Hạ đột nhiên bùng nổ.
Diệp Mạc có hơi ngạc nhiên, gương mặt anh lạnh lùng.
"Tôi cho em nói lại."
"Không... Không liên quan tới anh!" Sở Hạ vịt chết không sợ, bất giác bùng phát lên cơn khó chịu từ lúc sáng tới giờ.