Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 57: Thịt vụn




Sở Hạ chậm chạp gật đầu, hai cơ thể dính sát nhau như vậy khiến hắn có cảm giác hít thở không thông. Hắn bị bàn tay của Diệp Mạc chạm vào, hơn nữa cách chạm của anh khiến cho cơ thể của hắn ngày càng nóng lên.
Qua một lớp áo, hơi thở nóng ấm của đối phương hết sức rõ ràng. Sở Hạ cảm thấy cơ thể mình đang dần biến đổi, điều này khiến hắn có chút hoảng hốt.
"Tôi biết rồi, bây giờ thả ra được chưa?" Sở Hạ nói hụt hơi, tầm mắt lảng sang một bên.
"Muốn thả sao?" Diệp Mạc ôm chặt hắn lại, tựa như đang cười, "Thế nhưng thứ này thì phải làm sao?"
Hạ thân đột nhiên bị nắm lấy, Sở Hạ giật mình theo phản xạ ngăn cản. Có điều sức lực của cả hai chênh lệch nhau, bàn tay của Diệp Mạc như đang trêu đùa mà gảy nhẹ một cái.
Sở Hạ mím môi, nhịn đến khó chịu, đã thế người đàn ông này còn không chịu buông tha mà ghé vào tai hắn nói tiếp, "Nhạy cảm như vậy sao? Tôi chỉ mới chạm vào thôi mà, hửm?"
"Tôi..." Hắn không biết phải phản bác ra sao, sự thật rõ rành rành trước mắt, chỉ vì được Diệp Mạc chạm vào mà hắn đã cứng lên.
Nói thật từ cái lần xuất ra vì tới tuổi dậy thì cho đến tận bây giờ, đó là lần duy nhất hắn tự chạm vào bản thân. Có thể nói ở phương diện này, Sở Hạ vẫn có chút ngây thơ. Tuy đã từng nhìn người thật việc thật, thế nhưng lúc đó hắn chỉ chăm chăm làm nhiệm vụ, đâu rảnh phân tâm nghĩ tới mấy thứ này.
Bây giờ không ngờ chỉ bị trêu chọc có một chút, cơ thể Sở Hạ đã xấu hổ mà thành thật nổi lên phản ứng. Hắn không biết nên chui vào đâu để trốn, mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên xấu hổ đến như vậy.
Ú ớ mãi, Sở Hạ mới nói được tròn một câu, "Cái này... để tôi tự giải quyết."
Bất chợt có một tiếng cười khẽ trầm thấp vang lên trong không gian yên tĩnh, đây là lần đầu tiên Sở Hạ thấy Diệp Mạc cười vui vẻ như vậy. Khuôn mặt lạnh như băng nay có vẻ đã được hoà tan một nửa, hắn ngây người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấy, nửa chữ cũng không thể nói ra được nữa.
Đột nhiên dây buộc trên quần bị Diệp Mạc kéo ra, đã thế anh còn từ tốn nói ra một câu động trời, "Vậy thì làm tại đây luôn đi."
"Anh!" Sở Hạ trợn mắt, xem một thằng đàn ông làm chuyện đó thì có gì thú vị cơ chứ?! Sao đó giờ hắn không biết Diệp Mạc có sở thích biến thái như vậy!
Biết là hắn đang hiểu nhầm mình cái gì, thế nhưng Diệp Mạc không quan tâm, anh vẫn lẳng lặng chờ đợi lời nói của Sở Hạ.
"Vậy tôi không làm nữa!" Sở Hạ đẩy Diệp Mạc ra, muốn xuống khỏi người của anh. Nãy giờ ngồi một lúc hắn cũng có chút cảm thấy tư thế này có vẻ rất sai.
Diệp Mạc phản ứng rất nhanh, anh bắt lấy cái tay đang chống lên người mình kéo lên, "Nếu không tự làm được thì để tôi giúp em. Chọn đi, tự làm hoặc để tôi giúp."
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Diệp Mạc biết đùa giỡn lưu manh như vậy, có cảm giác bản thân vừa bị lừa gạt. Hắn nghiêm giọng, "Tôi không chọn cái gì cả."
Diệp Mạc nghe thế "hừm" khẽ một tiếng, ánh mắt loé lên tia nguy hiểm. Bỗng dưng anh đánh mạnh một cái lên mông của Sở Hạ khiến hắn giật mình ngồi thẳng. Tiếp đó, hắn nghe rõ ràng từng lời mà Diệp Mạc nói, "Em không có quyền thoả hiệp, nếu không chọn nghĩa là để tôi làm."
Nói rồi mặc kệ kháng cự của Sở Hạ, Diệp Mạc tuột quần của hắn xuống, tiện thể tuột luôn chiếc quần lót còn đang bó chặt lấy hạ thân của hắn. Vật thể dưới người của Sở Hạ lập tức được giải phóng, sung sướng mà dựng thẳng.
"Khoan... Anh!" Sở Hạ trơ mắt nhìn Diệp Mạc cầm lấy phân thân của mình, vành tai lập tức nóng lên.
Ánh mắt của anh nhìn chăm chú đánh giá khiến hắn xấu hổ không thôi, từ trước tới giờ hắn đã bao giờ để người ta nhìn gần như vậy đâu chứ.
"Cũng không tệ." Nhìn chán chê, Diệp Mạc mới buông ra một câu bình phẩm.
Mặt Sở Hạ đỏ như nhỏ máu, hắn cắn răng nghiến lợi, "Để tôi tự làm."
Diệp Mạc liếc nhìn khuôn mặt kia của hắn, ánh mắt xoáy sâu vào con ngươi màu nâu nhạt kia. Anh buông tay ra, tựa như đang khiêu khích.
Sở Hạ mím môi, run rẩy chạm vào bản thân, vừa chạm liền có cảm giác như vừa có dòng điện chạy qua người. Hắn chậm rãi xoa nắn, theo bản năng mà tìm kiếm thứ khiến mình thoải mái nhất.
Khoái cảm từng chút từng chút một chen lấn lý trí, hắn không ngờ rằng bị nhìn chằm chằm, hơn nữa lại là một người đàn ông, vậy mà lại kích thích đến như vậy.
"Ừm..." Sở Hạ thở dốc, tiếng rên rỉ ở bên trong cổ họng thỉnh thoảng lại bật ra.
Hắn không nghĩ tới việc này lại mang đến nhiều khoái cảm như vậy, thảo nào từ trước tới nay có nhiều người đã phải ngã gục trước tình dục.
Ngồi trên người của Diệp Mạc, chỉ vừa mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt chuyên chú của anh, quả thật đáng thẹn. Hắn cắn răng, không muốn bản thân lại phát ra âm thanh kỳ quái ấy nữa.
Gương mặt của Diệp Mạc vẫn bất động, vậy nhưng bàn tay lại đưa tới lúc Sở Hạ đang lơ là, "Để tôi giúp em."
Giọng Diệp Mạc đã khàn khàn, hắn cắn lên xương quai xanh của Sở Hạ, tay đưa nhanh cùng với tay của hắn tạo thành một nhịp.
"A... Chờ đã." Sở Hạ ngửa cổ ra, bàn tay Diệp Mạc vô cùng thuần thục mà đưa đẩy, cho hắn thoải mái vô hạn.
Hắn nhắm chặt mắt, chỉ biết nhỏ giọng mà kêu lên. Âm thanh vụn vặt bị Diệp Mạc nghe hết không sót một từ nào. Đột nhiên có một dòng điện chạy theo xương cụt truyền lên não của hắn khiến Sở Hạ mở miệng ra, theo đó hạ thể cũng đạt tới cao trào.
Cao trào qua đi, cơ thể có chút thoát lực khiến Sở Hạ thở dốc, tầm mắt tan rã của hắn nhanh chóng ngưng tụ lại. Sở Hạ nhìn rõ cảnh tượng hỗn độn dưới người, dịch thể màu trắng đục bị vấy bẩn lên áo vô cùng thê thảm.
Hắn sửng sốt hồi lâu, sau đó bật dậy nhanh như tên bắn, nói nhanh mấy từ rồi lập tức chạy ra bên ngoài, "Tôi... Tôi đi tắm."
Diệp Mạc không ngăn cản, anh chậm rãi ngả người ra sau, nhắm mắt có chút tự giễu. Đi trêu chọc người khác cuối cùng lại kéo cả bản thân vào.
Anh ngồi một lúc lâu, chờ cho thứ đang nhô trong quần dịu xuống.