Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 2: Gây chuyện




Dạo gần đây Sở Hạ cảm thấy bản thân bị theo dõi. Có lẽ ở cái chốn liều mạng để sống thế này thì mọi giác quan đều nhanh nhạy hơn bình thường.
Lúc ngồi ở Lạc Thế, Sở Hạ đã chọn chỗ khuất nhất, thế nhưng sau lưng vẫn có cảm giác bị nhìn chằm chằm. Lúc hắn quay đầu lại thì cảm giác ấy tự dưng biến mất. Tuy nhiên thỉnh thoảng không chú ý thì ánh mắt đó lại tới.
Chả rõ bản thân đã động tới ai nữa.
Hắn tự ngẫm lại, rõ ràng chưa chọc trúng người nào có tiếng tăm mà.
Đột nhiên từ sảnh lớn truyền đến tiếng ồn ào, Sở Hạ liếc sang. Ở đó có rất nhiều người đang túm tụm lại, vẻ mặt hào hứng xem trò vui.
Trong đám người kia, hắn căng mắt để nhìn cho rõ. Mà ở giữa, một gã béo đang mặt mày tức giận túm lấy tóc của một cô gái mà giật lên.
"Sao mày dám làm bỏng tay ông hả!"
Cô gái kia khóc lóc có vẻ thảm thiết lắm, miệng không ngừng xin tha thứ. Ở Lạc Thế, mấy chuyện như vậy cũng không hiếm hoi gì.
"Mày có biết ông là ai không?" Tên béo tỏ vẻ không thương hoa tiếc ngọc gì cả, giật đến mức cả khuôn mặt cô gái kia đều đau đến méo mó, "Từng mày mà cũng dám từ chối ông?"
Chắc gã này muốn ghẹo người nhưng bất thành nên chuyển sang trút giận. Đúng là rác rưởi, cũng không tự nhìn xem bản thân như thế nào.
Sở Hạ không để ý lắm, đứng dậy thanh toán rồi chuẩn bị rời đi. Thế nhưng chuyện đời không thể lường trước được, khi hắn đã bước đến cửa rồi, giọng hét của cô gái đó lập tức vang lên chói tai.
"Là anh ta! Tôi đã quen anh ta rồi!!!"
Sở Hạ dừng chân xoa xoa lỗ tai của mình, quay đầu nhíu mày. Sao một người phụ nữ nhìn thì yếu đuối mà sức hét lại có thể khoẻ đến như vậy nhỉ?
Thế nhưng bất ngờ là, khi hắn quay đầu liền bắt gặp được những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Sở Hạ sửng sốt nheo mắt, hai người ở giữa cũng đều nhìn vào hắn, tên béo kia ánh mắt đầy căm phẫn.
Chuyện này là sao?
"Không ngờ mày cũng gan lớn nhỉ?" Tên béo đó đứng dậy, cái dáng của hắn đúng là chỉ cần véo một chút là chảy được cả một thùng mỡ.
Sở Hạ đầu đầy dấu chấm hỏi, chỉ tay vào mình khó hiểu, chưa kịp hỏi lại đã nghe cô gái kia lên tiếng.
"Là anh ta, tôi là người của anh ta!"
Gì vậy chứ? Điệu bộ này rõ ràng là nhắm đến hắn mà. Hắn quen cô ta từ lúc nào cơ hả, cái nồi này ụp xuống đúng là oan ức. Ban nãy còn tí đồng cảm, hiện tại Sở Hạ chỉ cảm thấy chán ghét.
"Mày câm miệng!" Tên béo đá mạnh vào vai cô ta, sau đó dữ dằn nhìn Sở Hạ.
Mấy tên xung quanh ai nấy chả phải kẻ thiện lương gì, bày ra một vẻ mặt ta đây hóng chuyện.
Sở Hạ tặc lưỡi, đoán chắc sẽ chẳng có ai lên tiếng giúp mình. Ai rảnh rỗi đâu mà tự lao đầu vào rắc rối cơ chứ.
"Tao không biết cô ta là ai, đứng có gán ghép lung tung."
"Vậy sao cô ta lại nói mày là người của mày cơ chứ!" Tên béo vẫn tỏ vẻ hầm hừ.
Sở Hạ cười lạnh, bằng cái chỉ số IQ này, nếu nói "ngu" có lẽ còn nhẹ quá.
"Lời cô ta nói mà mày cũng tin? Não có vấn đề sao?"
Tên béo thẹn quá hoá giận, mặt đỏ đến tận mang tai, gầm lên, "Mẹ kiếp mày nghĩ mày là ai?!"
Vừa nói, gã ta vừa chạy xông đến, tay từ đâu rút ra con dao sắc bén. Với thân thể như vậy cộng thêm tốc độ rùa bò, Sở Hạ còn chẳng thèm đặt vào mắt.
Chớp mắt thấy con dao sắp kề cận, hắn xoay người một cái, tay bắt lấy tay gã ta kéo mạnh. Tay còn lại không do dự đánh vào gáy đối phương.
Gã béo cảm thấy trời đất đảo lộn, ngã cái "uỵch" xuống sàn. Dưỡng ra được cái hình thể này đúng là chỉ tổ tốn cơm.
Đúng lúc gã ta nằm xuống thì bảo vệ và quản lý cũng vừa vặn tới. Liếc sơ qua sự việc trước mắt, tên quản lý đưa mắt với bảo vệ. Bọn họ hiểu ý lôi tên béo đứng dậy.
Ông chủ của cái nơi này rất ít khi xuất hiện, chỉ khi nào có sự việc thật cấp bách và nghiêm trọng mới thấy ló mặt, bình thường toàn để quản lí xử lý mọi thứ.
"Chuyện này là sao?" Quản lý quay đầu hỏi Sở Hạ.
"Là tự gã ta gây chuyện trước." Sở Hạ nhún vai chỉ chỉ cô gái kia, tỏ vẻ bản thân chẳng hề liên quan.
Nghe thấy vậy, quản lý gật đầu rồi lập tức ra lệnh bảo vệ kéo tên đó ra bên ngoài. Sự việc cứ như vậy mà được giải quyết.
Nếu theo lẽ thường thì phải tra hỏi cả hai, thế nhưng gã béo này có quá nhiều tiền án, vô cùng phiền phức khiến người người ghét bỏ, vậy nên chả có ai muốn giúp đỡ cả. Hiển nhiên là người quản lý nơi này sẽ biết rõ điều đó nhất.
Thấy sự việc kết thúc rồi, không có gì vui nữa, toàn bộ người xem đều tản ra cứ như chưa từng xảy ra gì vậy.
Sở Hạ sửa sang lại quần áo một chút, ngay lúc bước được một bước ra cửa, lập tức rùng mình ớn lạnh. Hắn ngẩng phắt đầu nhìn lên tầng hai, bên trên là một mảnh tối đen. Tầm mắt dừng ở đó vài giây sau đó mới dứt ra.