Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 17: Bị bắn




Không khí bên ngoài căn biệt thự thoải mái hơn rất nhiều, bỏ đi những tầm mắt kia khiến Sở Hạ dễ chịu hẳn. Hắn lại gần thác nước nhỏ kia, ánh sáng hắt lên khiến đường nét khuôn mặt hắn dần trở nên nhu hoà.
Ban nãy Diệp Mạc đã bỏ đi đàm luận việc riêng, để mặc cho hắn ở nơi này. Nhớ lại nét mặt của anh, Sở Hạ đoán chắc chả phải chuyện tốt lành gì.
Ngồi một lúc, đột nhiên có bàn tay trắng nõn đưa ly rượu đỏ lựng ra trước mặt hắn. Sở Hạ nhíu mày ngẩng đầu, lập tức đối diện với ánh mắt tràn đầy ý cười của Phiêu Linh.
Cảm thấy nghi hoặc, Sở Hạ không nhận lấy rượu ngay. Phiêu Linh hình như cảm thấy xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, "Mời anh."
Bởi vì không muốn gây ra chuyện gì phiền phức, Sở Hạ đành đưa tay cầm lấy. Phiêu Linh sau đó liền nói tiếp, "Tôi có thể ngồi ở đây không?"
Hắn không đáp lời, dịch người sang bên cạnh. Phiêu Linh mỉm cười ngồi xuống.
Khi không bắt chuyện thế này thì chắc chắn phải có điều gì đó mờ ám. Cô ta không nói, hắn cũng chẳng rảnh mà hỏi.
"Anh là trợ lý của Diệp Tổng đúng không?"
Quả nhiên chủ đề vẫn xoay quanh Diệp Mạc.
"Ừ." Hắn lạnh nhạt trả lời một tiếng, tính toán cách rời đi.
"Ngạc nhiên thật, nghe nói đó giờ Diệp Tổng không mang trợ lý theo bên mình." Phiêu Linh giấu vẻ ghen tị, nở nụ cười hoàn mỹ mà nói, "Có vẻ anh rất được tín nhiệm."
Nghe thế Sở Hạ hơi sửng sốt, nhưng chỉ có vậy mà thôi, cũng không suy nghĩ nhiều.
"Có thể..."
"Tôi phải đi rồi, Diệp tiểu thư ở lại vui vẻ." Chưa để cô ta nói xong, Sở Hạ đã đứng dậy, đặt ly xuống ghế rồi xoay người bỏ đi.
Phiêu Linh sửng sốt, liền trở nên tức giận vì thái độ đó của hắn. Chỉ là một trợ lý lại có thái độ như vậy, đúng là quá không biết phận. Cô không cam lòng mà dẫm mạnh chân xuống đất, nếu không phải vì Diệp Mạc thì cô cũng chẳng thèm bắt chuyện với Sở Hạ đâu.
Bị quấy rầy, Sở Hạ cau mặt. Hắn rút bao thuốc ban nãy lấy được từ chỗ nhân viên, kiếm một chỗ vắng rồi tựa lên tường mà hút.
Khói thuốc lượn lờ, Sở Hạ đã cảm thấy ổn định phần nào. Cái giới này đúng là không hợp với hắn, địa vị, thân phận thật sự rắc rối. Hắn đứng đó hút xong một điếu, nghĩ có lẽ Diệp Mạc đã xong rồi nên chuẩn bị quay về. Thế nhưng bất chợt có một tiếng động cực khẽ từ phía cây cổ thụ cao lớn ở đằng kia thu hút sự chú ý của hắn.
Sở Hạ không phải người hay tò mò, cơ mà tiếng động này ngày càng rõ ràng hơn. Với bản năng hay đi đánh lộn, hắn có thể đoán được ở đằng đó có người.
Là người nào mà phải lén lút như vậy nhỉ?
Nghĩ vậy, Sở Hạ bước nhẹ tới đó. Hắn chỉ tính ngó một cái thôi, cũng không định lo chuyện bao đồng.
Đúng thật ở sau mấy cái cây cao lớn có hai bóng người, bọn họ đang ngồi xổm xuống đất, bày vài thứ gì đó.
Sở Hạ đi rất nhẹ, hơi thở cũng không phát ra quá rõ ràng. Hắn chọn một chỗ kín đáo gần đó rồi vểnh tai lên nghe.
"Mày chắc chứ? Sẽ không xảy ra vấn đề gì đúng không?"
"Yên tâm, lát nữa tên Diệp Mạc kia ra sẽ phải vòng qua chỗ hàng ghế đằng kia, chúng ta chỉ cần len lén núp ở điểm mù đó là được."
Nghe thấy tên Diệp Mạc phát ra từ miệng của bọn chúng, Sở Hạ nhíu mày. Hắn hé người một chút để xem xem thứ bọn họ đang cầm là gì.
Dưới ánh trăng, một khẩu súng đen cực kỳ nổi bật hiện ra, cái thứ đồ chơi nguy hiểm này lại lần nữa xuất hiện trước mắt của Sở Hạ.
"Ống giảm thanh đầy đủ rồi chứ?"
"Yên tâm đầy đủ, chúng ta chỉ cần bắn một phát đe doạ rồi rút mà thôi. Đằng nào tiền cũng đã nhận rồi."
Sở Hạ kinh ngạc vì sự lớn mật này, không rõ hai tên này là ai, thế nhưng có thể lẻn được vào đây thì chắc chắn phải có kẻ giúp đỡ. Khả năng cao kẻ đó là người hôm nay sẽ có mặt ở đây.
Người đàn ông tên Diệp Mạc này đúng là có rất nhiều kẻ thù, hắn tưởng rằng đấu đá nơi công việc thì sẽ không đến mức làm mấy chuyện phạm pháp thế này. Hoá ra Sở Hạ đã ngây thơ rồi, hoặc Diệp Mạc không đơn thuần chỉ làm bên kinh doanh.
Đột nhiên trong đầu Sở Hạ hiện ra hình ảnh của Lâm Thành, khiến một kẻ biến mất mà không kinh động đến đám cảnh sát quả thực khá đáng sợ.
Hắn đứng yên chờ cho hai người bọn họ rời đi mới nhanh chóng quay trở lại, trước tiên vẫn nên báo cho Diệp Mạc một tiếng. Dù gì cũng là trợ lý, đã theo bên cạnh anh thì cũng nên hoàn thành tốt bổn phận của mình.
May mà vừa khéo đã bắt gặp được Diệp Mạc đang câu được câu chăng trò chuyện. Lúc anh thấy hắn thì mày có hơi nhướn tên một thoáng, có điều đã nhanh chóng biến mất.
Sở Hạ đi đến bên cạnh Diệp Mạc, tầm mắt lia tới vị trí ban nãy nghe được. Bởi vì hướng đó khá tối nên hắn không có cách gì xác định được người. Có điều chỗ kia đúng là điểm mù, hơn nữa ai cũng đang ở bên trong thưởng thức bữa tiệc hết rồi, sẽ không mấy ai qua lại chỗ đó. Bọn họ có lẽ đã sớm tính toán được Diệp Mạc sẽ về trước.
Diệp Mạc để ý thấy hắn không tập trung, lạnh nhạt tạm biệt với người đối diện một câu sau đó mới quay sang nói với hắn, "Đi thôi."
"Ừm." Sở Hạ gật đầu, bây giờ bên ngoài chỉ còn lác đác vài người. Chỗ này cũng chỉ có mỗi hai người bọn họ, dự cảm không lành vang lên trong đầu Sở Hạ.
Hắn lập tức mở miệng, "Khoan đã!"
Diệp Mạc nghi hoặc nhìn hắn, Sở Hạ lập tức chạy tới, há miệng, "Ban nãy, tôi vừa nhìn thấy... Shit!"
Trong một thoáng, Sở Hạ đã nhìn thấy một tia sáng lạnh loé lên. Hành động nhanh hơn suy nghĩ, hắn theo phản xạ kéo Diệp Mạc sang cạnh mình. Trên chân bất chợt mất đi lực.
Diệp Mạc bị kéo liền sửng sốt, sau đó bị một sức nặng đè lên vai. Anh cúi xuống nhìn, lập tức thấy được vệt máu thấm ra trên chân của Sở Hạ. Miệng vết thương vẫn đang rỉ ra, hắn chống tay lên vai Diệp Mạc thở dốc, đứng không vững.
Gương mặt lạnh nhạt nay trở nên rất đáng sợ, Diệp Mạc không để Sở Hạ kịp phản ứng mà nửa ôm nửa dìu đưa lên xe của mình.
"Trở về." Diệp Mạc trầm giọng, đã rất lâu chưa có ai dám can đảm đối mặt với hắn như vậy.
"Vâng." Tài xế nhìn tình trạng này sợ ngây người, lập tức khởi động xe phóng nhanh hết mức có thể.
Thực ra Sở Hạ đã từng bị thương rất nhiều rồi, thế nên tuy cảm giác bị đạn bắn là lần đầu tiên nhưng vẫn chưa đến nỗi chịu không được. Có điều máu chưa ngừng khiến đầu óc hắn dần trở nên mệt mỏi.
Một chân đột nhiên được đưa lên, Diệp Mạc không biết lấy từ đâu một mảnh vải, dùng sức quấn chặt cái chân của Sở Hạ.
"Giữ tỉnh táo." Anh nhỏ giọng nhắc nhở bên tai hắn.
Sở Hạ chỉ gật đầu, sợ nói thì sẽ mệt thêm.