“Cho nên ta mới nói a…..” Hắn bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, gương
mặt hồ ly cùng ta mũi đối mũi: “Ha ha ~ làm người chuyện này a, tổng
phải có trên có dưới…… Đúng không?”.
Cái móng vuốt hồ ly kia còn nhân lúc ta không kịp phòng bị nhéo mặt của ta một cái.
Ta phản ứng lui về sau vài bước, lỗ tai không hiểu sao tự nhiên nóng nóng, con bà nó, hắn….. hắn đang làm cái gì?
Rõ ràng đùa giỡn? Vậy bây giờ, ta nên đem hắn phân loại thành BL hay BG?
Ta hận nghiến răng, buộc tay buộc chân khỏi đánh hắn vài phát….. Chẳng lẽ thực sự phải cùng hắn “Vật lộn”?
Nói thật ra...… Nhiều năm qua ta ồn ào đánh đông đánh tây như vậy, kỳ thật
một lần cũng chưa thật sự động thủ, mỗi hồi đều là một đám gia đinh
trong phủ và một đám chân chó trong Tư Mã vương phủ đánh cho hừng hực
khí thế cảnh xuân tươi đẹp, ta chỉ cùng Tư Mã tiểu tặc đứng ở chính giữa vòng chiến xả mồm mép nước miếng tung bay…..
Nhưng mà….. Tưởng
Cổ Diệc Khanh ta thanh khiết thông minh thiên hạ vô song như vậy, sao có thể ngoan ngoãn bị nắm cái mũi đi như vậy, không có chút khúc mắc nên
đáp ứng yêu cầu của hắn sao?
Thiên hạ này móng vuốt bí mật của Tư Mã gia nhiều dữ dội, ta làm sao có thể dễ dàng tùy tiện tin tưởng hắn như vậy chứ!
“Láo! Ai với ngươi biết trên biết dưới! Huống hồ! Ta cũng phải bất cứ giá nào cũng phải ở lại cái thư viện này……”.
“Nha nha ~ Cổ tiểu đệ, vì sao không chịu đáp ứng yêu cầu của ta? Nghĩ đến
Nghi Sơn thư viện này a ~ đường xá cách Lạc Dương rất xa, chỗ lại hẻo
lánh, chính là chỗ để rời xa thị phi tuyệt hảo a….. Bảo đảm tiểu tân
nương bị ngươi đào hôn kia cũng tuyệt đối tìm không thấy ~“.
Ta
bị một câu của hắn á khẩu không trả lời được, oán hận quét hắn liếc mắt
một cái, hừ một tiếng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
NND,
hắn thật đúng là hiểu rõ a! Ngay cả ta vì sao coi trọng nơi này đều rõ
ràng! Ai chẳng biết nói này thư viện trước không thôn sau không quán quả thực là “Dễ thủ khó công” hảo địa phương?
Nhưng mà mấu chốt
là..… Ta quay đầu nhìn hắn một cái, dưới ánh nến lay động gương mặt đầy ý cười mang hứng thú kia càng phát ra say mê..... Theo tình huống hiện
tại, quả thật cũng chỉ có hắn có thể giúp ta...... Nhưng mà, thật sự tin được sao? Hắn thật sự chỉ vì cảm thấy ta thú vị mới giúp ta lưu lại
đây?
Thiên sứ và ác ma ở trong đầu đánh nhau một trận, ta mới
chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi giúp ta thông qua cuộc thi, ta liền coi
ngươi làm bạn! Trước mặt người khác ta sẽ gọi ngươi một tiếng đại ca,
đây là nhượng bộ lớn nhất, cái khác, tuyệt đối không được!”.
“Hảo”.
Thanh âm nhẹ nhàng một tiếng hảo, đem một đống lời lẽ thuyết phục ta chuẩn bị thật lâu toàn đổ ngược vào bụng.
Dễ dàng đáp ứng như vậy?
Hắn hí mắt, nói: “Ta đã nói rồi, chỉ cần phân ra cao thấp..... Liền không
sao cả, ngươi bảo ta một tiếng đại ca coi như là biết rõ quan hệ cao
thấp này, cho nên, không thành vấn đề”.
Lại là chết tiệt cái gì
quan hệ cao thấp! Ai cùng ngươi phân cao thấp! Bất quá, như vậy….. Đối
ta chính mình mà nói, đã muốn là biện pháp tốt nhất hiện thời…..
“Vậy..… Cho dù ta đáp ứng với ngươi, nhưng mà cuộc thi kia..… Ngươi cho là dễ
dàng như vậy có thể thông qua? Ngươi phải biết rằng, còn có chưa đủ mười canh giờ nữa ta sẽ phải đi thi a! Ăn ngay nói thật, tuy rằng lão tử là
ngút trời anh tài! Nhưng mà..… Vẫn là khó khăn tương đối lớn..… Khụ…..”.
Trên mặt hắn xẹt qua một chút thần sắc kinh ngạc, nói: “Làm sao có thể khảo
không xong? Chính là một ít tầm thường thi từ ca phú….. Nếu muốn, ta
giúp ngươi đem đề mục trước tiên lấy ra…..”.
Ta buồn cười nhìn
quét từ trên xuống dưới này cái tên tự cho là tinh chuẩn nam nhân, trên
thế giới này, có câu, gọi là người định không bằng trời định!
Hắn tính có lợi hại nhưng lọt vào tai ta thì Lạc Dương trốn chạy đi ra căn
bản hoàn toàn chính là cái chơi bời lêu lổng sống phóng túng không chỗ
nào không lên hoàn toàn vô địch phá sản “Nhị đại”!
Càng tính nhầm ta này “Nhị đại” cùng bình thường ăn chơi trác táng căn bản khác nhau!
Những điều ăn chơi trác táng biết ta đều biết, tiểu thư khuê các sẽ không, ta càng thêm sẽ không!
“Này ngươi đã đoán sai ~ tiểu gia ta phiêu đổ ẩm thổi không gì làm không
được! Nhưng mà thôi, thi từ ca phú thứ này ~~ chậc chậc, học nhiều vô
dụng ~ học nhiều vô dụng ~~ cho nên, Văn Tài tiểu ca ca, ngươi vừa mới
nói bảo đảm ta có thể thông qua cuộc thi a ~ nhưng đừng có lật lọng nga, khiến cho ta làm đệ đệ thất vọng!” Ta đắc ý cười, đã lâu chưa có cảm
giác xóc người hạnh phúc vậy a: “Còn nữa..… Nơi này ta đã tìm khắp qua
một lượt, Đinh Trình Ung căn bản không có định ra đề thi trước..… Cho
nên, như thế nào giải quyết vấn đề này, còn có đại ca ngươi nhọc lòng
a!”.
Thể xác và tinh thần thư sướng dứt lời, ta hô một tiếng thổi tắt ngọn nến trên mặt bàn, đứng dậy đi ra ngoài, cước bộ vô cùng nhẹ
nhàng.
Cùng hắn sát bên người mà qua, trong nháy mắt bỗng nhiên
hắn kéo tay của ta lại, ánh trăng ngân quang đổ xuống, vẻ mặt hồ ly tươi cười của hắn ta nhìn thấy rõ ràng.
Chỉ thấy hắn thần sắc tự nhiên, nói: “Ngày mai chờ thiên ngoại phi tiên đi cứu ngươi nha ~“.
——— —————— —————— ————————
Ngày thứ hai diễn ra cuộc thi sát hạch, ánh sáng mặt trời nhô lên cao, tuy
nói là tháng ba mùa xuân, nhưng mà mặt trời vẫn là có điểm nóng rát nóng bỏng….
“Nói”.
Hảo đề.
Đúng là nan đề!
Đinh
Trình Ung mặt bánh bao thịt hồng hào, hai chân tròn vo thịt ùng ục ùng
ục đến một khoảng trống bên trong vườn trúc tại thư viện này thiết lập
một trường thi ngoài trời, mở miệng khảo đề “Nói”, lấy “Nói” làm trung
tâm, để cho chúng ta viết văn…..
Ta xoay xoay bút lông, nhìn giấy trắng trống trơn phía trước……
Sờ soạng gương mặt bị phơi nắng có chút nóng lên, lông mi ta càng nhăn
càng chặt, Mã Văn Tài quả nhiên là kẻ lừa đảo chết tiệt…..
Nhớ
đến đêm qua, bị gương mặt kia của hắn lừa dối, ta cư nhiên theo bản năng gật gật đầu, lúc phản ứng trở lại đã còn không kịp, chỉ có thể dưới
tình huống không cam tình không nguyện cam chịu gọi hắn là “Thiên ngoại
phi tiên”.
Ngẩng đầu nhìn xem đám ngốc chung quanh vùi đầu viết
điên cuồng, lại nhìn Đinh Trình Ung ở phía trước ngủ gà ngủ gật, ta nhẹ
“phi” một tiếng nhổ bút lông ra khỏi miệng, bắt đầu thu thập dụng cụ
chuẩn bị chạy lấy người.
Tối hôm qua đúng ra ta không nên nghe
hắn lừa dối! Ai biết có phải kế hoãn binh cái gì hay không! Ở lại chút
nữa đừng nói ta là vừa ra khỏi trường thi liền lập tức có đám người nào
bắt ta đem về Lạc Dương!
Mông của ta vừa mới rời khỏi ghế trúc còn chưa kịp 1 li, bỗng nhiên…..
Một bài kiểm tra đầy chữ trên mặt liền như vậy quang minh chính đại “Thuận gió mà đến”…..
Nhẹ nhàng a nhẹ nhàng, bay tới trên mặt bàn của ta.
Ta trừng mắt nhìn bài thi “Từ trên trời giáng xuống” này, sau đó quay đầu
nhìn chung quanh một vòng, chỉ thấy chung quanh một bầy vịt trắng cao
thấp chằng chịt vẫn là vùi đầu viết viết, ngồi ở trước nhất Đinh phu tử
còn đang là buồn ngủ thiếu chút nữa dùng cái trán đụng xuống mặt bàn,
giống như, có vẻ như, hoàn toàn không có người thấy bài kiểm tra trong
tay ta từ trên trời giáng xuống?
Hắn là làm như thế nào được?
Ta nheo lại ánh mắt, hướng ánh nắng ngẩng đầu. Chỉ thấy giữa đám thúy
trúc, mỗi cây đều là đã trồng rất nhiều năm, thân tráng kiện thẳng tắp
đột ngột từ mặt đất mọc lên, bởi vì năm tháng, cho nên cành trúc dày
cành lá nhiều trên đỉnh có chút hơi hơi bị cong. Gậy trúc quay chung
quanh “Nơi thi” này, cành lá giống như là ăn ý vây quanh một vùng không
gian nhỏ này. Nho nhỏ một mảnh, bị lá trúc bao lại, ánh mặt trời tỏa ra
cũng là có chút có chút loang lổ chen lá tiến vào.
Trong tầm mắt
có thể thấy được, quả nhiên, một mảnh lụa mỏng màu trắng tại trên đầu
cành trúc kia bị gió xuân thổi trúng nhẹ nhàng phất phơ. Dưới ánh mặt
trời sặc sỡ, ta thấy không rõ mặt của Mã Văn Tài, nhưng mà…… Ta biết…..
gương mặt hồ ly kia nhất định cười đến yêu nghiệt.
Nhưng trong
cái bầu không khí như vậy, tạo hình như vậy, thực làm cho người ta cảm
thấy người kia được ánh sáng bao phủ giống như đại tiên xuất trần, ta
chậm rãi giơ tay lên…..
Hướng lên đùi hung hăng nhéo mạnh một cái.
Tê ~~~~~
Một tiếng hút không khí, cuối cùng thần trí đã trở về. Lắc đầu, đem cái
loại cảm giác mắt hoa mê huyễn đáng ghét này bỏ ra. Phi phi phi, rõ ràng chính là một tên yêu nghiệt, còn giả làm đại tiên cái gì!
Có
chút oán hận nhặt lại bài thi lên, giơ đầu bút lông vào miệng liếm một
cái, liền bắt đầu tuyệt kỹ của ta ----- sao chép bài. Nhanh chóng sao
chép xong, mực vẫn chưa khô, ta liền đứng dậy đánh thức Đinh phu tử ngủ
đang ngủ chảy nước miếng.
Đinh Trình Ung ho nhẹ một tiếng, mở to đôi mắt sương mù buồn ngủ hỏi: “Nhanh như vậy đã viết xong?”.
Ta gật gật đầu, trực tiếp đem bài kiểm tra nhét vào trong tay hắn, quay
đầu bước đi. Thoáng nghe thấy Đinh Trình Ung kia giống như nói một câu
“Cuồng thảo….. (*)”.
(*)Cuồng thảo: một trong những lối viết nhanh thời xưa, nổi tiếng khó nhìn.
Đi ra khỏi trường thi, chỉ thấy Cát Tường xa xa liền tới, hành động đầu
tiên đó là túm tay áo của ta khẩn trương hỏi: “Thế nào thế nào? Công tử
người viết được không?”.
Sau đó lại hạ giọng, thần sắc cực kỳ lén lút hỏi: “Đêm qua tiểu thư phỏng chừng có thu hoạch lớn phải không? Bất quá tiểu thư người cũng thật không có phúc, tuy rằng em không có tự
giác trong lúc canh cửa mà ngủ gục, nhưng mà nếu người có thể đem em trở về phòng vì sao không tiện đường đem em khiêng lên trên giường….. Ôi……
Ngủ nguyên một buổi tối dưới sàn, bây giờ thắt lưng em đau quá a……”.
Ta nhìn Cát Tường sinh lực dư thừa, cảm giác khác thường trong lòng kia
rốt cục phai nhạt đi, nghe xong lời nói của nàng ta nhịn không được khóe miệng rút rút, khóe mắt cũng rút rút.
Nói đến việc này! NND, nội tâm ta liền lập tức trào lên một loại ham muốn muốn đập Cát Tường một trận thật vũ lực.
Chuyện là…..
Đêm qua, vừa ra khỏi cửa liền thấy Cát Tường té trên mặt đất tạo thành hình chữ đại, ta quay đầu liền giận dữ trừng Mã Văn Tài, nói hắn “Bức lương
vì xướng” không thành cũng không cần dùng “Giết người lấy máu” để uy
hiếp ta!
Hơn nữa, cho dù “Giết người lấy máu” cũng không cần phải “Vứt xác hoang dã” táng tận lương tâm như vậy!
Mã Văn Tài vươn mũi chân đá đá “Thi thể” Cát Tường, quay sang ta liếc mắt
một cái, nói, tiểu thư đồng nhà ngươi là tự mình ngủ gục sau đó lại tự
mình nằm úp sấp xuống, lúc ta đi vào cũng đã là “Xác chết”, cho nên ta
cũng không có nghĩa vụ gì đem hắn đi chỗ nào.
Cuối cùng, ta nổi
cơn tức giận đến tóc đều sắp dựng thẳng hết đi, ngạnh cổ cứng nghẹn ra
câu “Đại ca” mới khiến cho hắn khiêng Cát Tường đem trở về, bất quá hồ
ly hắn cái bụng nhỏ như con gà con cư nhiên không chịu trách nhiệm, trực tiếp ném Cát Tường trước cửa phòng chúng ta coi như xong việc, nhẹ
nhàng cho ta vài câu, Cổ tiểu đệ ngày mai gặp, sau đó liền thực hành đi!
Chỉ để lại ta một cái “Thi thể” đánh ngáy khò khò đứng ở trước cửa phòng,
gió đêm thổi vù vù, thổi ta cả người run rẩy vài cái, cuối cùng vẫn là
ta ra vài tuyệt chiểu kéo lôi đá các loại mới đem được Cát Tường vào
phòng!
Bất quá bởi vì bây giờ không còn khí lực quăng nàng lên
giường, thêm nữa cũng buồn ngủ không chịu nổi, cho nên liền dùng cái
chăn bông dày đem lại chỗ nàng “Cuốn cuốn”….. Vậy thôi…..
Song,
nói thật ra, cô nàng Cát Tường này, cũng là một kỳ nhân, bị hành hạ đến
thế kia, nàng cư nhiên vẫn là ngủ say hoàn toàn không hề tỉnh!
Nghĩ đến đây, lại thấy Cát Tường ngáp một cái thật to, vỗ vỗ cái thắt lưng
lười vô cùng sảng khoái, sau đó nói: “Công tử! Em đói bụng! Buổi sáng
thức dậy còn chưa có ăn điểm tâm đâu! Còn có, thật kỳ quái a, sáng nay
lúc em rời giường phát hiện chính mình cuộn chăn bông ngủ trên sàn! Hơn
nữa….. Buổi sáng hôm nay lúc công tử thức dậy sao lại không kêu em?”.
Ta cảm giác được gân xanh trên trán muốn bạo phát, cố nén lại, híp mắt một cáo, khóe miệng cười nhẹ, hỏi: “Ngươi thức dậy lúc nào?”.
Cát
Tường nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nửa ngày, mới cười đến ngốc hề hề nói:
“Hình như là vừa mới nãy! Chạy tới đây tưởng chờ công tử khảo xong rồi
mới đi ăn cơm! Lại nói tiếp cũng thực lạ, em vừa mới đến, công tử người
liền đi ra đó! Tốc độ thực mau nha! Ha ha!”.
“Ba” một tiếng, ta ban cho cái trán của Cát Tường một chiêu “Chụp não Long Trảo Thủ”.
“Ngươi nói nghe thật hay a! Ngươi xem xem! Có ai làm thư đồng như nhà ngươi
không! Thư đồng nhà người khác không phải sáng sớm thức dậy hầu hạ mài
mực cho chủ tử bọn hắn! Ngươi nhìn ngươi mà xem, ngủ còn trễ hơn chủ tử
nhà mình, lại còn vừa thấy mặt đã kêu đói! Bây giờ công tử ta còn đói
hơn ngươi! Quả thực vừa nhìn thấy ngươi đã nghĩ trực tiếp cắn ngươi ăn
luôn cho xong!”.
Ta ra vẻ mặt dữ tợn nhìn Cát Tường, Cát Tường
thấy ánh mắt của ta lập tức rụt lui trở về, liên tục xua tay nói:
“Công….. Công tử! Em sai lầm rồi! Em không đói bụng! Hoàn toàn không đói bụng! Hiện tại cho dù có thịt rồng xuất hiện ở trước mặt Cát Tường, Cát Tường cũng không đói bụng! Công tử chưa ăn no một ngày thì Cát Tường
cũng không đói bụng! A…..?”.
Bỗng nhiên, một cái nắm cơm gạo nếp xuất hiện ở giữa hai người ta và Cát Tường.
Từng hạt cơm trong suốt trong sáng đáng yêu vạn phần, ở dưới ánh mặt trời toát ra một loại ánh sáng như bạch ngọc…..
Cát Tường nói đến một nửa bỗng nhiên đình chỉ….. Liền nhìn chằm chằm xem
cái nắm cơm gạo nếp kia, trong con ngươi cũng chỉ có hình nắm cơm đang
phóng to….. Lại phóng to ra……
Cuối cùng, vẫn là ta phản ứng
trước, bộ dạng nhìn cơm nắm thượng của Cát Tường đang phát ngốc kia…..
Không khỏi tự đáy lòng cảm thán một câu…..
Ôi chao!
Nghiệp chướng nga!
Nha hoàn thân tín nhà người khác người nào không phải huệ chất lan tâm! Làm sao nha hoàn nhà ta lại giống một cái thùng cơm a!
Bên này, Mã Văn Tài mang gương mặt hồ ly tinh đang cười tủm tỉm, lại giơ
giơ nhử nhử cái cơm nắm bao ở trong lá sen đáng yêu kia trước mặt Cát
Tường, đến lúc này Cát Tường mới cảnh giác nhìn hắn, cũng không tiếp
nhận.
A a?
Trong lòng ta lặng xuống vì hành động Cát Tường mà cảm động không nhỏ, xem ra Cát Tường này vẫn là có hai phần khí phách!
Quả nhiên là theo ta nhiều năm, có chủ tử đội trời đạp đất nha hoàn còn có thể bị một cái nắm cơm dụ dỗ sao?
Vừa mới rồi tiểu thư hiểu lầm ngươi! Hảo Cát Tường của nhà ta!
Ta dùng ánh mắt cảm động nhìn về phía Cát Tường, 0.001 giây sau, chỉ thấy
Cát Tường bỗng nhiên dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn Mã Văn Tài, mở
miệng nói.
“Chỉ có một?”.
“……”
Cát Tường, cơm nắm quả nhiên bắt được ngươi.
Mã Văn Tài lại sửng sốt, rồi sau đó cười cười đem cơm nắm nhét vào trong tay Cát Tường, nói: “Đương nhiên không chỉ..…”.
Sau đó quay đầu nói với Phát Tài ở phía sau, “Phát Tài, ngươi dẫn vị tiểu
ca này đi ăn cơm đi, hắn thích ăn bao nhiêu cái liền ăn bao nhiêu cái,
ăn không xong muốn gói mang đi cũng được”.
“Này uy, ngươi cho ta đã chết a? Trước mặt ta mà dụ dỗ thư đồng của nhà ta?”.
Ta mở to mắt trừng bóng dáng Cát Tường đã đi theo Phát Tài xa khuất.
“Ta nếu thật muốn dụ dỗ, cần dùng mồi đi dụ sao? Ha ha….. Thi cử như thế nào?”.
Ta bĩu môi, nói: “Ngươi đều làm đến thiên ngoại phi tiên, ta còn có thể thi không đạt sao?”.
Hắn cười cười, tay giơ lên, liền đặt ngay lên đầu vai ta, động tác trôi chảy tự nhiên, giống như là dĩ nhiên phải vậy.
“Ngươi….. Làm….. Làm cái gì?” Giãy tay hắn ra, ta liền chạy xa ba bước.
Hắn có chút tiếc hận nhìn cái tay của bản thân bị đẩy ra, dùng một loại ánh mắt đồng tình kỳ quái nhìn ta, nói: “Ngươi xác định, không cần ta ôm
ngươi đi?”.
Ta sửng sốt, làm cái gì ôm ta? Dưới tình huống như
lọt vào trong sương mù này, hai chữ “Đương nhiên” của ta vừa mới ra khỏi miệng. Sau này, lúc ta nghĩ đến chuyện này, kia thật là một cái hối hận đứt ruột…..
Lúc ấy, lời của ta vừa ra khỏi miệng, liền bị hắn
kéo khuỷu tay vài cái lắc mình, liền tránh được đám thư đồng bên ngoài
đang chờ chủ tử thi xong. Đến chỗ ít người qua lại, mới đứng còn không
kịp hỏi đến tột cùng có chuyện gì, liền cảm giác tay của Mã Văn Tài
khoát lên lưng của ta, tiếp theo liền bị người xách cổ áo bay lên trời.
Không kịp kinh hô, liền cảm giác chính mình bị xách lên xuyên qua rừng trúc.
Trước kia không phải chưa từng nghe qua khinh công….. Nhưng mà vẫn tưởng lời đồn bậy, đều là mấy tên cổ nhân khoa trương.
Nguyên lai thật đúng là có khinh công nha…..
Bất quá……
Cái kia cái gì hang hổ cái gì đầm rồng, lãng mạn bay qua rừng trúc là không có khả năng phát sinh ở trên người ta!
Bởi vì…..
Thật là khó chịu!
Ta bây giờ quả thực chính là biến thành một dạng như bị thắt cổ! Cổ áo
xiết chặt ta một chút cũng không thở nổi, nhưng mà trừ bỏ lấy tay chân
vô lực đung đưa, một chút năng lực phản kháng đều không có, cổ họng bị
ép chặt, muốn gọi lại nói không ra! Quả thực chính là rõ ràng khổ không
nói nổi!
Huống chi bị xách cổ áo ở trong rừng trúc “Lắc lư”, còn
bị cành trúc quẹt qua mặt, xước tay ngẫu nhiên còn bị đập vào đầu vài
cái!
Không biết đã qua bao lâu, dù sao ta đã muốn cảm thấy bản thân cách cái chết không xa….. Bỗng nhiên….. Cổ được buông lỏng…..
Ta liền vô lực té trên mặt đất ho mạnh vài cái, hút mấy đợt không khí, hốc mắt đỏ lên quay đầu căm tức nhìn Mã Văn Tài!
“Ngươi là muốn giết người a!”.
Hắn ngồi xổm trước mặt ta, gương mặt hồ ly cười đến thoải mái, lấy tay chọt chọt chóp mũi của ta: “Hảo vô tội a, là ngươi kêu ta không được ôm
ngươi, ta đây chỉ có thể xách ngươi tới đây ~“.
Ta oán hận liếc hắn một cái, nam nhân này, quả thực chính là xấu xa cực điểm! Cực kỳ đáng hận! Cực kỳ đáng hận!
“Đừng lãng phí thời gian, bọn họ sắp xuất phát, chúng ta hiện tại phải đi ra
ngoài, bằng không liền tụt lại phía sau, tụt lại phía sau sẽ không vui
nha~“.
Ta không hiểu ra sao nhìn hắn: “Có ý gì?”.
Hắn cười khẽ nâng cái cằm tinh tế chỉ về phía trước, ta nhìn theo phương hướng
kia, chỉ thấy cách đó không xa có một chỗ trống không cỏ, có sáu người
đứng ở nơi đó thảo luận gì đó. Nhìn kỹ, chỉ thấy Chúc Anh Đài cùng Lương Sơn Bá đã ở đó, ta quay đầu nhìn nhìn Mã Văn Tài, tên này gật gật đầu,
kéo tay ta, nói: “Đi, hai ta tìm việc vui làm đi”.
Mã Văn Tài đem ta kéo hướng đến chỗ mấy người đó, ta đi cũng không được không đi cũng
không được, này trước sau đều muốn làm không rõ ra tình huống chỉ có thể kiên trì đi theo đi lên.