Dụ Dỗ Mã Văn Tài

Chương 33: Khi jq phát triển




Đầu con rắn kia hình tam giác, chứng tỏ nó có độc, ta bị nó cắn một phát như vậy…..

Còn có thể sống sao…..

Lập tức, tứ chi của ta giống như mềm nhũn không có sức lực.

Cổ Diệc Khanh, ngươi không phải vẫn rất muốn chết, sau đó lại rất sợ chết a.

Lần này thật sự muốn chết, trong lòng ngươi vì cái gì lại bắt đầu cảm thấy luyến tiếc?

Trong đầu bỗng nhiên giống như đèn kéo quân, hiện lên rất nhiều rất nhiều mặt người….. Nhưng, cuối cùng, ta vẫn nghĩ tới Cổ Thường Ngọc, một mình hắn dưỡng ta đến lớn như vậy, nhưng ta cứ nghịch ý hắn, cũng không chưa từng làm qua một chuyện gì thuận theo ý hắn, nhưng….. Ân tình dưỡng dục mười mấy năm qua, trong lòng ta từng chút một đều nhớ rõ, chỉ là không thể tưởng được lần này vừa ly khai, đã thành vĩnh biệt rồi…..

Ta mở to mắt, nói: “Ngươi trở về nói với Cát Tường, kêu nàng quay về Lạc Dương, nói với phụ thân ta…..”.

“Câm miệng”.

Nói còn chưa nói xong, bị một tiếng của hắn đánh gãy, bàn tay vẫn đặt trên lưng ta buông ra một chút, liền nghe thấy tiếng xé rách áo quần, sau đó thân mình được nhẹ nhàng bế lên, dựa vào trên đùi hắn, một mảnh vải quấn chéo quanh ngực, sau đó hắn đột nhiên xiết một cái, ta bị đè lập tức thét lớn một tiếng.

“Nhịn một chút…..” Hắn lại mở miệng nói, thanh âm thực trầm.

Vừa định mở miệng, liền cảm giác được đầu ngón tay hơi lạnh của Mã hồ ly đụng tới gáy của ta, sau đó, chỉ nghe thấy xoạt một tiếng, chỗ từ sau cổ đến giữa lưng chợt lạnh.

Ta ngẩn người, nhướng mày, lập tức cố hết sức muốn cử động thân mình: “Ngươi nghĩ làm cái gì?”.

Đừng nói cho ta hắn muốn……

Thân mình nháy mắt liền bị ấn xuống lại, hắn lại ở trên lưng ta điểm huyệt đạo, chậm rãi nói: “Ngoan ngoãn chớ lộn xộn…..”.

Vừa dứt lời, ta liền cảm thấy chỗ đau đớn trên lưng có một cảm giác ấm áp mềm mại, tiếp theo đó là chỗ bị rắn cắn trận đau tê tê, lập tức, ta hiểu được mình đoán đúng!

Ta lập tức liền dùng hết sức vùng vẫy, hét lớn: “Ngươi điên rồi sao! Đừng dùng miệng hút, làm không được ngươi cũng sẽ trúng độc! Thả ta ra!”.

Hai tay quơ loạn bị nắm lấy, thắt lưng bị xiết chặt, xúc cảm trên lưng biến mất, chỉ nghe thấy một tiếng phun khẽ, sau đó một loạt cảm xúc mềm mại kia lại một lần nữa chạm vào lưng ta.

Tứ chi của ta không thể cử động, chỉ có thể dùng khí lực toàn thân để vặn vẹo thân mình, miệng vẫn không ngừng kêu lên: “Mã Văn Tài, TMD ngươi điên rồi phải không! Sẽ trúng độc, ngay cả ngươi cũng sẽ trúng độc! Thả ta ra, có nghe thấy không…. Thả ta ra!”.

Cuối cùng, động tác sau lưng dừng lại, ta nghe thấy hắn nói một lần nữa, câm miệng.

Ta sửng sốt, cắn răng nói: “Ngươi mới câm miệng! Ngươi điên rồi phải không! Ai cho ngươi cứu, ngươi có biết làm vậy sẽ chết người hay không!”.

Dứt lời ta lại chống cự, nhưng ta mới giãy dụa một chút, liền cảm giác được hắn dùng lực mạnh nắm hai tay của ta, hai cổ tay bị hắn xiết chặt, bị nắm vô cùng đau đớn, thân mình theo cổ tay bị kéo lên, lập tức liền bị hung hăng đẩy đến bên thân cây.

Cổ tay bị gắt gao đè nặng, tư thế quỳ làm cho phần eo của ta bị chân hắn chặn lại, hoàn toàn không thể động đậy, mà khí lực của hắn lại mạnh đến khó tin, ta đau đến ứa nước mắt, miệng càng không ngừng mắng: “Hồ ly chết tiệt ngươi điên rồi, thả, thả tar a….”.

Thanh âm kêu la liên tục đã khàn hẳn đi: “Ngươi cái tên điên này Ta là gì của ngươi! Ngươi vì sao phải cứu ta! Ngươi cút! Cút về thú Chúc Anh Đài, ta thề, thề tuyệt đối không hề để ý đến chuyện của ngươi cùng Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài…..”.

Không cần, không nên như vậy, vì sao phải cứu ta…..

Không nên…..

Không đáng…..

“Mã Văn Tài, ta van ngươi….. Thả đi..…”.

Tiếng quát to của ta hoàn toàn không được để ý tới, tay nắm bên hông ta càng xiết, tiếng mút cùng tiếng phun rất khẽ sau lưng vẫn không ngừng, cuối cùng, không biết qua bao lâu…..

Ta kêu đến mệt mỏi, mở to một đôi mắt không mang kính nhìn cánh rừng tối đen như mực, trong đầu dường như không nghĩ gì, lại giống như nghĩ rất nhiều thứ, mơ hồ, không rõ ràng.

Tại sao muốn cứu ta a…..

Mã hồ ly…..

Vậy rất nguy hiểm…..

Nếu như ngươi chết thì làm sao bây giờ……

Ta cũng không muốn chết cùng ngươi a….. Chúng ta cũng không phải Lương Chúc…..

Làm tiết mục tự tử gì a…..

Hơn nữa, ta chết, nói không chừng sẽ xuyên trở về, ngươi mà chết, phải qua Cầu Nại Hà, uống nước vong thủy, ngươi ngày thường phá hư như vậy, nói không chừng còn phải vào chảo dầu…..

Vì ta, đáng giá sao…..

Ta là gì của ngươi a..… Gì cũng không phải..…

Thẳng đến lúc đầu bị kéo lại, tay hắn không biết khi nào đã buông thắt lưng của ta ra, mà nắm cằm của ta, đau đớn sau lưng đã biến mất hơn phân nửa, chỉ còn lại một chút đau ngứa.

Dưới ánh trăng, ta nhìn thấy trên môi Mã hồ ly còn tơ máu, sau đó đôi mắt mị mị cười, rồi tiếng nói nhẹ nhành dẫn theo vài phần yếu ớt: “Không có việc gì”.

Ta mở miệng, cũng không biết là vì trước đó đem hết lời ra mắng rồi hay sao, lúc này thấy hắn, đến một câu cũng nói không ra.

Sau đó, ta liền như vậy trơ mắt nhìn hắn mang theo ý cười, chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn ta, thậm chí hắn nắm hai cổ tay của ta còn không buông ra, ta chính là như vậy bị hắn đặt ở bên thân cây……

Cảm xúc nhẹ nhàng trên môi biến mất, sau đó là mùi máu tươi thoảng tới, ta lập tức phản ứng lại, hai tay lập tức vùng ra, tránh thoát ngay.

Ta đưa tay đẩy hắn một cái, lại không phát hiện thân mình lúc này mềm nhũn, không đẩy ra được hắn, ngược lại chính mình kinh hô một tiếng liền ngã ra phía sau.

Trong chớp mắt, cổ tay mới được tự do lại bị nắm, chỉ cảm thấy cánh tay bị kéo, trong phút chốc, cả người liền nằm sấp trong lòng Mã hồ ly.

Âm thanh của hắn mang theo ý cười truyền từ đỉnh đầu xuống: “Ngay cả bây giờ mới biết được vì sao ta lại cứu ngươi…..”.

…..

Một đường bị ôm về, cằm của ta gác trên vai Mã hồ ly, trên người khoác áo khoác của hắn.

Hắn chỉ mặc một cái áo mỏng như thế, dễ dàng ôm ta bước đi, thanh âm dẫm lên cỏ cùng tiếng côn trùng kêu vang dưới ánh trăng vốn đáng sợ lại trở nên trầm lặng.

Bên tai ta vẫn nóng lên, tinh thần có chút hoảng hốt, cả người vẫn còn mền nhũn, Mã hồ ly vừa nói có thể là độc rắn còn chưa hết, tuy rằng không trở ngại, nhưng trở về phải tìm chút thảo dược đắp tiêu độc hoàn toàn mới được.

Cảm giác được bên tai một luồng nhiệt ấm, thanh âm của Mã hồ ly quá gần, cơ hồ là dán bên tai ta, nhẹ nhàng mà nói: “Đói bụng sao?”.

Ta bị hơi thở của hắn làm lỗ tai ngứa ngáy, trực giác có một đống máu mênh mông cuồn cuộn phun thẳng lên đỉnh đầu, không hề nghĩ ngợi liền vội vàng lắc đầu mãnh liệt, nói: “Không đói không đói…..”.

“Ùng ục ~~~~”.

Một thanh âm vang lên còn vang hơn tiếng trống, vô cùng hợp thời mà truyền ra từ bụng ta.

Ta nhắm chặt mắt, cảm thấy cột máu mênh mông trên đầu kia lập tức lùi xuống tận bàn chân.

TMD……

Thật mất mặt.

Đầu quay ngoắt lại, chỉ để lại một cái ót thật to cho Mã hồ ly.

Trong ngực hắn dần dần có chút phập phồng, tiếng cười nhẹ nhàng vang lên, nói: “Ngươi đói thì nói ra? Còn cố chống đỡ làm gì? Ta đã bao giờ bạc đãi ngươi chưa, không cho ngươi ăn sao..…”.

Ta mếu máo, chết cũng không thừa nhận là vì bị hắn ảnh hưởng nên nhất thời lỡ lời, vịt chết mạnh miệng nói: Ngươi cho ta ăn khoai lang còn không tính bạc đãi, nếu không phải bởi vì khoai lang kia, ta cũng sẽ không chạy đi tìm trái cây, sau đó cũng sẽ không bị rắn cắn, còn…..”.

Ta lập tức ngậm miệng, không nói nữa.

Ở góc Mã hồ ly không nhìn thấy, ta nhíu nhíu mày, cắn môi dưới hận không thể nuốt chính miệng mình.

Ngươi nói cái rắm gì a Cổ Diệc Khanh!

Thật vất vả không còn xấu hổ nữa, ngươi còn hướng đến chuyện này mà nói!

TMD, ngươi có não hay không a!

…..

Được rồi, TMD, ngươi có não.

Nhưng….. Nếu ngươi có não, vì sao ngươi lại mất mặt như vậy a…..

“Còn cái gì? Tại sao lại mới nói một nữa đã ngừng rồi….. Hử ~?”.

Mã hồ ly, ngươi có để yên không a…..

Ta khẽ cắn môi, nói: “Không có gì, bị rắn cắn rồi thì xong!”.

“A ~ cứ như vậy xong rồi a…..” Giọng điệu rất cười nhạo.

Đang lúc ta nghiến răng nghiến lợi dùng tròng mắt xoay tròn quét bả vai của hắn, tìm kiếm một vị trí tốt nhất cắn một ngụm trả thù, liền nghe thấy hắn lại mở miệng nói: “Ngươi trèo lên cây kia làm gì…..”.

Ta dừng một chút, miệng mới nhe ra một nữa liền ngậm lại, ho nhẹ một tiếng, nói “Ta….. Nhìn chim nhỏ”.

“Chim nhỏ?”.

“Ừ….. Chúng nó kêu đáng thương lắm, sau đó một mình ta ngồi chờ ngươi….. Dù sao cũng nhàn rỗi, nên nhìn xem thôi….. Ai ngờ lại có một con rắn lớn như vậy ở trên đó a! Nếu mà biết đánh chết ta cũng không leo a!”.

“Ngươi cũng biết nguy hiểm? Trong đầu ngươi đều là cỏ sao!? Nhìn thấy rắn cư nhiên còn dám nhảy lên đẩy tổ chim!” Lời vừa ra khỏi miệng, đầu đã bị hắn gõ, giọng rất là bất lương.

Ta mếu máo, nói: “Kỳ thật ta vốn đã nghĩ nằm sấp bất động, chờ con rắn đi rồi mới bò xuống dưới…..”.

“Sau đó?”.

“Sau đó….. Sau đó chính là lúc thấy nó mở miệng lớn muốn cắn chim nhỏ….. Ta liền nhất thời xúc động….. A! Nguy rồi!”.

Ta xoay người quay đầu nhìn hắn, vừa quay đầu lại, vừa hay hắn cũng quay đầu nhìn ta, chóp mũi hai người liền như thế mà chạm nhau.

Cái cột máu vừa mới lui tới gót chân của ta lại nảy lên đỉnh đầu, có chút lắp bắp nói: “Ta….. Ta đã quên tổ chim nhỏ kia….. Không biết, không biết…..”.

Mắt nguy hiểm của hồ ly híp lại, không đợi ta nói xong liền khẽ hừ một tiếng, nói: “Ân hừ? Sau đó ngươi muốn làm gì? Trở về nhìn xem mấy con chim nhỏ kia có chết không, sau đó kiểm tra mấy cái trứng chim kia có vỡ hay không, phải không?”.

Xùy, hồ ly chết tiệt, có cần hung dữ như vậy không.

Còn nữa, ngươi cầm tinh giun đũa sao!

Ta gật gật đầu, nói: “Có thể không?”.

Tay hắn đánh lên ót ta một cái, đem đầu của ta đè lên vai hắn, lưu loát nói:“Không thể”.

Ta nhướng mày, nhưng bị hắn đè đầu, nói: “Vì sao?”.

“Ngươi rất nặng ngươi không biết sao, ôm ngươi đi về lại, ta sẽ mệt chết”.

“….. TMD, hồ ly chết tiệt ngươi muốn chết hả!”.

“Nghe lời, vì ngươi, ta ngay cả khoai lang cũng chưa lấy được, ngươi nói xem, rất đáng tiếc”.

Ta kéo khóe miệng, nói: “Ta so ra còn kém khoai lang à?”.

“Khoai lang có thể cho ta ăn, ngươi có thể sao?” (Vân Vân: câu này làm editor suy nghĩ sâu xa a~~ *trí tưởng tượng của editor đã đi thật xa-ing~~*)

Lập tức ngậm miệng, hừ nhẹ một tiếng, TMD, nói không lại ta liền nói sang chuyện khác…..

“Ta muốn trở về xem chim nhỏ!”.

“Không thể.”.

“Vì sao không thể! Cùng lắm thì tự ta trở về xem!”.

Mã hồ ly vỗ vỗ đầu ta, tiếng rất khẽ, cũng rất rõ ràng: “Mọi vật đều có số, ngươi vốn là không nên can thiệp vào, ngươi có thể cứu chúng nó lần này, nhưng, lần sau, chúng nó vẫn là trốn không thoát vận mệnh bị ăn…..”.

Ta giương mắt nhìn ánh trăng khuyết kia, nói: “Chẳng lẽ làm kẻ yếu, thì cả đời đều trốn không thoát vận mệnh bị kẻ mệnh ăn ư…..”.

“Đúng vậy, chỉ có trở thành kẻ mạnh, có khả năng làm chủ vận mệnh của chính mình”.

Tay của ta nắm thật chặt, kẻ mạnh sao….