Dụ Dỗ Mã Văn Tài

Chương 25: Nha hoàn nhà ai đáng yêu hơn




“Tiểu thư….. Em sai rồi…..”.

Cát Tường nước mắt lưng tròng nhìn ta, bàn tay giơ cao chậu hoa không ngừng run rẩy.

Ta cắn hạt dưa, đem vỏ hạt dưa ném đi, vỏ nhỏ dưới ánh mặt trời vẽ một đường cong duyên dáng, sau đó, ba một tiếng, đánh vào cái trán trơn bóng của Cát Tường.

Ta lại nắm lên cắn một nắm hạt dưa, mí mắt nâng nâng, hừ hừ mũi: “Hừ! Sai rồi? Sai ở chỗ nào?”.

Cát Tường giơ chậu hoa, hai tay run run đến mức cả cái lá của bông hoa trên chậu cây cũng bị nàng làm rụng hết: “Sai ở tối hôm qua không trở về….. Lúc tiểu thư cần em nhất em lại không ở bên cạnh tiểu thư…..”.

“Ân hừ ~ hết rồi?” Ta âm cuối giương lên.

Cát Tường vội vàng lắc đầu, khóc nức nở: “Còn có còn có, chưa được tiểu thư bằng lòng đã cùng Phát Tài ca đi ra ngoài chơi.....”.

“Còn gì nữa không ~”.

Ta đứng lên, duỗi duỗi người, bụng không đau nữa, còn nhân cơ hội mà xin phép hôm nay không cần đi học buổi sáng, thật đúng là sảng khoái a sảng khoái.

Chậu hoa trên đỉnh đầu Cát Tường càng rung lên lạch cạch: “Còn có….. Còn có…..” Cát Tường gấp đến mức mồ hôi đầy mặt, rốt cục, con ngươi chợt lóe, hét lớn: “Em đã biết! Cát Tường về sau không bao giờ nữa ăn quá ba cái bánh bao!”.

Tay ta run lên, không thể nhịn được nữa, ngón tay kẹp hạt dqa, mạnh mẽ bắn ra!

Ba, lần này đánh trúng chóp mũi nàng, đột nhiên, chỉ thấy tròng mắt Cát Tường đảo quanh một vòng, kêu toáng lên: “Ai nha ~~~”.

Sau đó, bàn tay vốn đang nâng chậu hoa kia run một cái, chậu hoa kia liền thẳng tắp rơi xuống dưới!

Ta trừng lớn mắt, hạt dưa nắm trong tay đều vứt đi, lập tức bước về phía trước muốn nâng nàng lên!

Hết thảy…..

Ở trên chậu hoa vỡ, giữa đống bùn đất cùng mảnh vỡ tung tóe đầy đất…..

Trọn vẹn.

Chỉ thấy Cát Tường nằm ở trong lòng một người, đùi phải theo tư thế ngã mà nâng lên cao cao, miệng hơi hơi mở ra cùng ánh mắt đột ngột, tất cả đều nói rõ, nàng có bao nhiêu kinh ngạc.

Hai tay Phát Tài còn trong tình trạng nâng hoa, vừa vặn bưng được phía dưới mông của Cát Tường…..

Hết thảy…..

Thực quỷ dị.

Bởi vì, Cát Tường và cái tay của Phát Tài, ở thời điểm chỉ còn cách khoảng 10 cm, dừng lại.

Ta đơ người, nhìn cái đỡ kiểu trung bình tấn vô cùng vững chắc, sau đó nhìn cái người đang dùng tư thế ôm công chúa ôm lấy Cát Tường, nói: “Ngươi là…..”.

Người nọ lắc đầu một cái, búi tóc tứ phương màu lam trên đỉnh đầu còn theo động tác của hắn mà nhẹ nhàng bay, rất..... kì quái.

Khụ.

Chỉ thấy hắn nghiêng khuôn mặt lên một góc 45 độ, lộ nụ cười có thể xưng là vô cùng tinh nghịch, nói: “Ta là Tứ Cửu!”.

Đây..... Chính là Tứ Cửu?

Là người đảm nhiệm vô địch đại xứng trong vô số bản lương chúc cũ - Tứ Cửu?

Ta nhìn thiếu niên trước mắt, một đôi mắt với tần số chớp nháy vô cùng cao, cái trán cố ý nghiêng một góc 45 độ khiến cái mũi có vẻ không cao lắm, nhưng cằm đầy đặn nhìn cũng đẹp, môi lộ cái kiểu cười giống nụ cười kinh điển của Quách Phú Thành(*) những năm 95.

(*)Quách Phú Thành: Là một ca sỹ và diễn viên điện ảnh Hồng Kông, anh đã được mệnh danh là“Michael Jackson của Hồng Kông” do khả năng vũ đạo của anh, sự nghiệp của anh thẳng tiến như pháo hoa và đoạt vô số giải thưởng âm nhạc. Đồng thời anh cũng là một trong những ca sĩ nhảy đẹp nhất thời bấy giờ và được xếp vào một trong Tứ Đại Thiên Vương (âm nhạc).

Ta trong đầu không tự chủ được nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn luôn dễ đỏ mặt của Lương Sơn Bá…..

Sau đó lại giương mắt nhìn nhìn Tứ Cửu…..

Nháy mắt, ta nghe thấy thanh âm hóa thạch của chính mình, sau đó nứt vỡ, ầm ầm ầm ầm, vỡ thành từng vụn nhỏ, bay theo gió…..

Bỗng nhiên, một tiếng nũng nịu vang lên.

“Tứ Cửu! Ngươi thật không lễ phép! Cổ công tử, xin chào, công tử nhà ta là Chúc Anh Đài, ta là thư đồng của nàng, tên Tiểu Thanh. Công tử nhà ta hôm nay trước khi đi học còn dặn ta nhanh đưa thuốc tới cho người, vị này thư đồng Tứ Cửu của Lương Sơn Bá công tử, hắn mới nãy vô lễ, Cổ công tử thứ lỗi”.

Ta giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử nhỏ nhắn đứng trước cửa, mắt phượng môi nhỏ, thần sắc bình tĩnh, cử chỉ có lễ.

Trong lòng ta bỗng nhiên giật mình một cái, lập tức máu nóng lên như vạn con ngựa không kiềm được sôi sục cuộn trào phi nhanh!

Nhìn đi!

Đây mới chính là hình dáng của nha hoàn nhà giàu có!

Ho nhẹ một tiếng, nói: “Không có việc gì không có việc gì, ngươi vào đi”.

Chợt nghe một tiếng thét kinh hãi, đột nhiên quay đầu, chỉ thấy tay của Tứ Cửu đột ngột thu lại, Cát Tường đang trong trạng thái dại ra vẫn duy trì chân trái cúi, chân phải trong tư thế nâng cao,ngã cái rầm xuống…..

Đúng vậy, các ngươi không nghĩ sai, ta cũng không nói sai.

Tiếng kinh hô kia, là ở Phát Tài nằm phía dưới tạo ra, thảm thiết dị thường, quả thực là thương tâm đến mức khiến người nghe phải rơi lệ.

Ta nhìn mông Cát Tường nện trên hai cái tay gầy teo của Phát Tài, không đành lòng mà lấy tay gãi tóc, thầm nghĩ, Phát Tài, trời làm bậy có thể tha thứ, tự làm bậy, không thể sống a…..

Tứ Cửu sau khi đứng dậy, nâng tay nhẹ nhàng phất cái trán trơn bóng một cái, dường như có vài sợi tóc mái bị động tác tiêu sái của hắn làm tung bay.

Ta lập tức nghĩ tới hai câu quảng cáo từng nhìn thấy năm đó…..

Có phong ảnh, càng tự tin!

Chỉ nghe Tứ Cửu nói: “Tiểu thanh, Cổcông tử vừa nhìn là biết không phải người câu nệ lễ tiết, ngươi nhanh nhanh đem thuốc vào đi ~”.

Tiểu Thanh liếc Tứ Cửu một cái, hừ nhẹ một tiếng, một bên bước chân vào. Đi đến trước mặt ta, nói: “Cổ công tử, có thể nói chuyện với người một chút được không? Công tử nhà ta có mấy câu phân phó Tiểu Thanh nói lại…..”.

Ta gật gật đầu, nói: “Được”.

Lại quay đầu nói với hai người Cát Tường và Phát Tài còn đang sững sờ, run rẩy: “Hai người dở hơi các người đứng dậy nhanh lên! Phát Tài ngươi đợi ta trở về rồi từ từ nói chuyện với ngươi sau….. Cát Tường ngươi cũng thế! Đừng có vì ăn quá nhiều bánh bao mà trở nên giống cái bánh bao thế! Đứng dậy nhanh lên! Tay Phát Tài đều bị ngươi đè gãy luôn rồi! Bị gãy thật thì sau này không có bánh bao ăn nữa đâu!”.

Cát Tường vừa nghe đến bánh bao lập tức hoàn hồn, nhanh nhẹn đứng dậy, đỡ Phát Tài lên, miệng hét lớn: “Phát Tài ca a! Ta sai lầm rồi! Ta không nên đè nặng ngươi! Đè nặng ngươi có khác gì đè nặng bánh bao của ta đâu? Ta rất đau lòng a!”.

Nhìn vẻ mặt biểu hiện kinh ngạc của Tứ Cửu, ta thở dài, liền xoay người dẫn người ra khỏi phòng.

Đi đến chỗ cách phòng một đoạn ngắn, sau khi bảo đảm người khác không nghe thấy âm thanh nói chuyện của chúng ta, Tiểu Thanh đưa cho ta một cái cái lọ nhỏ, nhỏ giọng nói:“Cổ tiểu thư, tiểu thư nhà ta nói, mỗi lúc cảm thấy không thoải mái thì uống một viên thuốc này, sẽ thấy tốt hơn rất nhiều, nhưng phải đến lúc chịu không được mới uống, nếu không cho dù uống nhiều thuốc hơn tác dụng cũng không lớn”.

Ta đột nhiên chấn động, trong lòng tuy rằng đã có chuẩn bị, nhưng lúc có người gọi Cổ tiểu thư thật là làm cho ta có cảm giác quái dị khó nói nên lời.

Thấy ta biến sắc, Tiểu Thanh cực kỳ thông minh, mỉm cười nói: “Cổ tiểu thư đừng lo, chuyện này chỉ có tiểu thư nhà ta và ta biết, chúng ta tất nhiên là sẽ không nói ra ngoài. Ở nơi này vốn nếu chỉ có duy nhất tiểu thư nhà ta là nữ nhi, chúng ta đều rất lo lắng, nhưng bây giờ có Cổ tiểu thư, lòng hai chủ tớ chúng ta xem như yên tâm một chút, dù sao nếu có chuyện gì, lúc khó khăn nhất còn có Cổ tiểu thư có thể giúp đỡ…..”.

Ta híp mắt, liếc mắt đánh giá Tiểu Thanh một lần nữa, chỉ thấy dáng vẻ không cao ngạo không siểm nịnh của nàng, một phong thái tự nhiên hào phóng liền như vậy thể hiện ra.

Không kìm được lại cảm thán một câu, cái nhà họ Chúc nuôi nữ nhi thế nào mà cô nào cô ấy thông minh thấu hiểu như thế, ngay cả một đứa nhỏ cũng có thể có tâm tư tinh tế đến vậy.

Nàng mở miệng gọi một câu Cổ tiểu thư, càng khiến ta khó cự tuyệt, tuy rằng trong miệng nói là hai bên cũng giúp đỡ nhau, thật là ám chỉ mọi người sau này sống cùng chết theo.

Lòng của con gái quả nhiên là 18 khúc a (Vân Vân: í chỉ lòng khó đoán)

Tính tình Chúc Anh Đài thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng trên thực tế là người thẳng tính, trước sau như một, một khi nàng không thích Mã Văn Tài thì ngay cả che dấu cũng không che dấu một chút, kỳ thực cũng là một loại biểu hiện được bảo hộ rất tốt.

Trước còn tưởng là do xuất thân nhà giàu có, hôm nay nhìn lại, hóa ra là bởi vì có một nha hoàn tâm tư kín đáo như vậy bên cạnh đúng, khó trách tiểu thư như nàng có thể sống thoải mái tự nhiên như thế.

Ta cười thấu hiểu nói: “Đó là tất nhiên, những ngày học hành khó khăn trên núi này, nếu có hai người cùng giúp đỡ nhau, tất nhiên tốt hơn nhiều. Thay ta cám ơn thuốc của Anh Đài, ta sống xa nhà, trên người không có đồ gì quý giá, bình thường Anh Đài không để ý tiểu tiết, ta cũng không rườm rà như thế, ngươi nói lại dùm ta một câu, nói nếu ta có thể giúp đỡ, ta tự nhiên đem hết khả năng có thể để giúp”.

Tiểu Thanh nghe được câu này của ta, đã đạt được mục đích, mặt cười càng thêm tươi, làm lễ với ta rồi nói: “Còn có một chuyện, là tiểu Thanh tự ý, hy vọng Cổ tiểu thư có thể đồng ý…..”.

“Chuyện gì?”.

“Tiểu Thanh hy vọng Cổ tiểu thư có thể tham gia đi chơi hồ lần này…..”.

Ta dừng lại, đi chơi hồ?

Đi chơi hồ cái gì cơ?

Thấy vẻ mặt ngơ ngơ của ta, mặt tiểu Thanh đỏ bừng, nói: “Chính là….. Các vị công tử nói, vài ngày nữa muốn tới hồ phía sau núi…..”.

Mặt ta cứng đờ, hóa ra là đi tắm rửa!

“Vì sao ta phải đồng ý…..”.

Tiểu Thanh thấy ta nói câu này, liền vội đáp: “Cổ tiểu thư, xin người hãy giúp tiểu thư nhà ta! Bởi vì Lương công tử, tiểu thư nhà ta nhịn không được, đã gật đầu đồng ý là sẽ đi…..

Nhưng…..” Nàng thẹn đến mức hai bên tai đều đỏ lên: “Nhưng nữ nhi như chúng ta sao có thể cùng bọn họ…..”.

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng, ta bỗng nhiên phát hiện ta đã quen nhìn tính tùy tiện của Cát Tường, có một nha hoàn tâm tư tinh tế, mọi chuyện đều lo chu đáo không phải không tốt…..

Có điều…..

Như thế không vui lắm a!

Ta cúi đầu suy tư một chút, nói thuận theo: “Được rồi, ta đồng ý với ngươi. Nhưng ta không đảm bảo là có thể giúp đỡ được gì, bởi vì chính ta cũng là Nê Bồ Tát(*) qua sông.....”.

(*)Nê Bồ Tát: xin xem lại chú thích ở chương 3.1

Tiểu Thanh gật mạnh đầu, cảm kích nói: “Cám ơn Cổ tiểu thư! Chỉ cần Cổ tiểu thư có thể đi, Tiểu Thanh an tâm hơn một chút rồi! Sẽ không yêu cầu thêm cái khác!”.

…..

Lúc chúng ta trở lại phòng, phát hiện giữa ba người trong phòng không khí có chút quỷ dị.

Ba người ngồi ở ba góc bàn, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, biểu tình vô cùng nghiêm túc.

Đột nhiên, Cát Tường bật dậy vỗ bàn một cái!

“Nếu nấu cơm dã ngoại, tại sao lại chỉ ăn khoai lang không ăn thịt! Sẽ bị thiên lôi đánh!”.

Ta thiếu chút nữa chân mềm mà lăn xuống đất, ta biết bọn họ không có khả năng tranh luận cái gì hay ho cả.

Phát Tài không nói câu gì, chỉ là dùng hai tay khoanh trước ngực, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Ngược lại Tứ Cửu, một tay chống má, bộ dạng 45 độ tự cho là hoàn mỹ như trước, nói: “Nhưng sách y nói, khoai lang có lợi với thân thể, có thể làm người ta…..”.

Còn chưa nói xong, Cát Tường liền đã lớn tiếng đánh gãy: “Vậy hãy để cho ta và thịt cùng nhau sa đọa đi!”.

Ta đen cả mặt, quay đầu nhìn Tiểu Thanh sau lưng, chỉ thấy nàng đã đứng cứng ngắc ở cửa, nhất thời vô cùng hối hận vì sao vừa rồi cư nhiên cảm thấy Cát Tường tốt hơn nàng.

Thần a!

Chém luôn ta đi!

Bất quá…..

Trước khi chém ta…..

Xin hãy chém Cát Tường trước.

Khụ.

Đột nhiên Phát Tài nói: “A! Thiếu chút nữa quên mất, Cổ công tử! Công tử nhà ta kêu ta nói với người, mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt, vụ đi chơi hồ với nấu cơm dã ngoại người cũng đừng đi….. Ngài ấy cũng không…..”.

“Ồ? Ở đây náo nhiệt ghê, các ngươi đang nói gì thế?” Lời nói của Phát Tài bị âm thanh Thôi Tiểu Ách cắt ngang.

Chúng ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Nga, mướp đắng da trắng, Hoàng Thu Thanh, còn có Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài tất cả đều đến đây, sau cùng còn có Mã hồ ly!

Mướp đắng da trắng mặt thật đắng, lên tiếng nói: “Ta nghe có người nói không đi chơi hồ..... ta cũng không muốn đi a…..”.

Tiểu Kê Kê trong lòng Thôi Tiểu Ách vươn cổ thật dài ra cạc một tiếng với hắn, đem Tiêu Điều sợ tới mức bước ra sau vài bước.

Đưa tay sờ đầu Tiểu Kê Kê, Thôi Tiểu Ách quay đầu, rất là tùy tiện mà liếc mắt với mướp đắng: “Ngươi không đi thì không đi thôi, người ta cũng không bắt ngươi phải đi…..”.

Mướp đắng xem chừng vốn là muốn có người níu kéo mình lại, đáy lòng kỳ thật cũng muốn đi, không ngờ rằng Thôi Tiểu Ách lại nói cứng như thế, đánh rắm không ra tiếng, rầu rĩ hừ một cái không nói thêm tiếng nào.

Lương Sơn Bá cười đến là thoải mái, nói: “Vì sao không đi? Anh Đài ban đầu cũng nói không đi, sau đó ta tả cho hắn nghe phong cảnh sau núi, hắn cũng đồng ý rồi! Đi đi, Tiểu Khanh, chúng ta đều đi a, nhiều người chơi mới vui!”.

Phát Tài lúc này mới vội vàng nói:“Nhưng thân thể Cổ công tử không khoẻ…..”.

Ta mới định nói qua vài ngày nữa thì không có vấn đề gì, đã nghe âm thanh lười biếng của Mã hồ ly vang lên: “Phát Tài, nếu nàng muốn đi, thì cứ để cho nàng đi đi (Vân Vân: trong tiếng trung nói về ngôi số ba số ít, dù gái hay trai đều đọc là “ta” cho nên Mã huynh nói là “nàng”, người khác thì hiểu là “hắn”). Thế thì cứ định ngày đi là ngày thứ năm sau kì nghỉ, có được không?”.

Mọi người đều nói được, ta giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Chúc Anh Đài nhìn qua ta, có thể thấy trong ánh mắt ẩn ý cảm kích, ta gật gật đầu với nàng, cười khẽ một tiếng tỏ vẻ chỉ là nhấc tay.

Mọi người vừa cười nói vừa quyết định hết thời gian, địa điểm đi, còn có phụ trách thức ăn.

Cuối cùng lúc mọi người giải tán, Mã hồ ly đi ngang qua người ta, bỗng nhẹ nhàng xoay người một cái, nói bên tai ta: “Có lòng tốt với mọi việc cũng không phải là chuyện tốt” Dứt lời, ánh mắt chuyển từ trên mặt ta nhìn xuống, ta sửng sốt, cảm thấy bên tai có chút nóng, chưa kịp mở miệng, liền nghe được tiếng hắn cười khẽ: “Bất quá, có vẻ ta lo lắng là dư thừa”.

Ngượng ngùng hai giây trước đó của ta toàn bộ tan thành mây khói, đấm cho hắn một đấm, tức giận nói: “Miệng hồ ly nhà ngươi, có thể nói một câu tiếng người hay không hả!”.

Gió thổi đưa chiều muộn, khói bếp phả ngày tàn, côn trùng kêu râm ran khắp núi, quả nhiên là một thế giới hoà thuận vui vẻ.