Mã hồ ly bật cười, mắt hồ ly nhíu lại, nói: “Tiểu sư muội có chuyện mời nói”.
Chỉ thấy Đinh mỹ nhân trong mắt ẩn tình, một đôi mắt ngập nước chớp nhẹ,
rất mê người: “Văn Tài ca ca, kỳ thật muội nghĩ tới hỏi huynh có thể
đàn….. Nhan Thư ngu dốt, chỉ biết đàn tỳ bà, nhưng mà tài nghệ không
tinh, phụ thân nói nam tử bình thường là sẽ không đàn tỳ bà, trong số đệ tử phỏng chừng cũng chỉ có Văn Tài ca ca mới có khả năng chỉ giáo
muội..…”.
Mã hồ ly vốn dựa vào thân cây mà đứng, bây giờ đứng dậy đi về phía Đinh mỹ nhân, chỉ thấy mặt của Đinh mỹ nhân theo khoảng cách Mã Văn Tài càng gần liền càng hồng…..
Ửng đỏ, phấn hồng, đo đỏ….. Đỏ bừng…..
Cuối cùng, sẽ nổ tung chăng?
Ta xem mùi thân mật, ảo tưởng hữu thần.
Rốt cục, Mã hồ ly đứng nghiêm ở trước người Đinh mỹ nhân, lấy ngữ điệu vô
cùng ái muội tuyệt chiêu của dòng họ Mã nói: “Tỳ bà nha….. Ta là mới
biết sơ một chút, chỉ giáo không thể nói rõ….. Chỉ là cùng nhau luyện
tập cùng nhau tiến bộ vẫn là có thể….. nha, tiểu sư muội, đúng hay
không?”.
Oa, Mã hồ ly, ngươi đúng thật là chủ nghĩa cộng sản, cùng nhau luyện tập cùng nhau tiến bộ cuối cùng đạt tới cùng nhau…..
Khụ…..
Ta vươn ngón tay xoa xoa cái mũi, cảm giác máu trong mũi bắt đầu khởi động, hít vào, nhanh chóng tiếp tục rình coi…..
Phi phi….. Không phải rình coi…..
Là đi ngang qua, đi ngang qua….. Đi ngang qua không cẩn thận nhìn thấy
được sẽ không tính là lỗi của ta….. Tuy rằng ta bây giờ đang ngồi, hơn
nữa phía trước có một tòa núi giả nhỏ…..
Đinh mỹ nhân đã muốn xấu hổ đến cúi đầu, cúi đến ta đều nhìn không thấy mặt.....
Ta nắm tay, ráng nhịn không hô to, ngẩng đầu! Không ngẩng đầu ta làm sao thấy biểu tình của ngươi! Thật là…..
Đang lúc này, Đinh mỹ nhân quả nhiên ngẩng đầu một cái, nhìn thẳng Mã Văn
Tài, giống như dùng suốt đời lớn nhất khí lực phát ra thanh âm như muỗi
kêu, kiên định lại run run: “Văn Tài ca ca, huynh….. Thích tỳ bà
không?”
Ta trợn mắt lên, người nào a….. Đinh mỹ nhân a, ngươi thật không có tiền đồ.....
Trăng mới vừa lên đã chạy tới quyến rũ người ta, phải xuất hết tất cả chiêu
thức chứ! Nào có như vậy cọ xát nửa ngày mới nghẹn ra một câu có thích
tỳ bà hay không.
Bất quá…..
Nếu ngươi trả lời không thích ngươi chính là kẻ ngốc.....
“Không thích”.
Ta mới xem thường một nửa nhất thời bị đứng lại, há to miệng xem Mã hồ ly
kia, chỉ thấy Mã hồ ly tươi cười như cúc như trước, một câu vừa nói kia
cũng là rõ ràng lưu loát.
Đinh mỹ nhân cũng đồng dạng bị dọa,
phục hồi tinh thần lại vẻ mặt đỏ bừng, dưới ánh trăng, ta đều có thể
thấy một đôi mắt đẹp lập tức ẩn ẩn mờ mịt, ngay cả thanh âm đều run run, nói: “Văn Tài ca ca..…”.
Nhưng mà, khi ta còn đắm chìm ở đả kích vô hạn Mã hồ ly cư nhiên cự tuyệt mỹ nhân, lại nghe thấy hắn mở miệng
nói: “Ta không phải đặc biệt yêu thích tỳ bà, nhưng mà….. Chỉ cần là
Nhan Thư tiểu sư muội đàn tỳ bà, vô luận như thế nào ta đều thích”.
Nửa cái xem thường của ta rốt cục thành một cái đầy đủ.
Mã hồ ly quả nhiên là Mã hồ ly, ta thực xin lỗi Đảng thực xin lỗi nhân
dân, ta vừa rồi cư nhiên trong phút chốc nghĩ đến hắn cũng là chính nhân quân tử, ta sám hối ta, ta lĩnh phạt!
Đang lúc ta oán thầm nhẹ
nhàng vui vẻ đầm đìa, bỗng nhiên, thanh âm có chứa ý cười của Mã hồ ly
truyền đến: “Đúng rồi, tiểu sư muội ngươi đợi chút….. Bên kia Tiểu Khanh Khanh, ngươi còn muốn đứng đó bao lâu nữa?”.
Ta cả người cứng đờ, theo bản năng hướng núi giả kia rụt lui ra sau…..
Lừa gạt bản thân, ngày tốt cảnh đẹp như vậy, mỹ nhân như hoa ở phía trước,
ta bên này rụt người lại, ngươi nhìn không thấy ta nhìn không thấy ta
nhìn không thấy ta…..
Cước bộ chậm rãi đi bước lui sau một cái.....
Bỗng nhiên, hương hoa lan xông vào mũi, lỗ mũi nở to, đột nhiên theo bản năng xoay người tự động chạy!
Đầu gối mới nâng lên làm một cái động tác duỗi thân, thậm chí còn không kịp bước ra một bước…..
“Ba”.
Cổ áo, đã bị níu lại.
Thanh âm mất hồn của Mã hồ ly xuất hiện ở bên tai: “Chạy cái gì nha, hử?”.
Nguy rồi, bị bắt được!
Ta cả người cứng ngắc, thốt ra nói: “Ta không chạy…..”.
Mã hồ ly cười hắc hắc, nhéo nhéo mặt ta, khều khều cằm ta, nói: “Không
chạy..… Ha ha….. Vậy ngươi đứng lại, chúng ta hảo hảo trò chuyện, đêm
trăng như thế này, một người đi ra nơi này làm gì? Hử?”.
Ta nuốt nước miếng, nói: “Ra….. Đi ra tản bộ, tiêu hóa tiêu hóa…..”.
Mã hồ ly nhíu ánh mắt lại, cười khiến ta cảm giác sau lưng từng trận gió
thổi ta toát mồ hôi lạnh, “Nga….. Tiêu hóa tiêu hóa….. Nhưng mà sao ta
lại nghe Phát Tài nói ngươi đêm nay chưa ăn cơm…..”.
Cát Tường
ngươi này cắn người miệng mềm! Tung tích của tiểu thư nhà ngươi liền
tiết lộ cho người khác nghe được dễ dàng như vậy sao?
Ta vuốt ve
móng vuốt hồ ly đang nhéo cằm ta, nhìn phía sau hắn, khô cằn cười hai
cái, nói: “Này không phải là đang đi ra kiếm thức ăn sao..…”.
Mã
hồ ly nhíu lại lông mày, theo ánh mắt của ta nhìn ra phía sau, quay đầu
cười đến thực đáng đánh đòn: “Đi kiếm thức ăn cũng phải nhìn người
nào..… Không phải mỗi người đều có thể đi….. rất dễ dàng bị dã thú trái
lại ăn luôn nga”.
Ta xem Mã hồ ly cười đến càng ngày càng làm cho người ta nổi da gà, bỗng nhiên, cả người giật mình một cái!
Ta đây đang làm cái gì!
Dựa vào cái gì ta phải trốn tránh tên hồ ly không biết xấu hổ này!
Đại biểu ánh trăng ta tiêu diệt ngươi!
Ta ho khan một tiếng, dùng một chưởng đẩy ra hắn, nói: “Này! Đừng cứ châm chọc ta! Chuyện của ta lúc nào đến phiên ngươi quản!”.
Nghe vậy, Mã hồ ly môi độ cong giơ lên đến một cái cực kỳ khả nghi, nói:
“Nga….. Ta mặc kệ chuyện của ngươi….. Vậy sao ngươi cứ đi nghe lén
chuyện của ta?”.
Ta nghẹn lời, ho nhẹ nói: “Tử viết, rình coi vô
tội..… Còn nữa, ngươi đối đãi Đinh mỹ nhân thuần khiết như vậy, rất
không phúc hậu..…”.
Mã Văn Tài nhẹ nhàng cười, trả lời: “Tử viết, thiên hạ nữ tử rất nhiều, có nữ không quải phi quân tử, nguyện giả
thượng quải hĩ…..”.
Ta trừng hắn liếc mắt một cái, vô sỉ a vô sỉ a, hồ ly rất vô sỉ a..… tai họa của nữ nhân a…..
May mắn ta không phải nữ nhân…..
..… A? Không đúng, ta là nữ nhân! Nhưng mà…..
Ta đột nhiên cúi đầu nhìn vùng đất bằng phẳng phía trước ngực, nhất thời có cảm giác lệ tuôn.
Hảo, ta thừa nhận ta sai lầm rồi, ta quả thật không giống nữ nhân…..
Đang lúc ta vì sự thật tàn khốc mà bi thương, chỉ nghe một giọng nữ mềm mại
vang lên: “Văn Tài ca ca.....Tiểu thân ái..... Là ai….. A, Cổ đồng
học?”.
Văn Tài ca ca, Cổ đồng học, hảo một cái chênh lệch như trời và đất.
Không gọi ta Khanh Khanh tiểu ca cũng kêu một tiếng Cổ tiểu ca cũng được…..
Tuy rằng là “Giả”, nhưng mà cũng có chút ít còn hơn chứ sao! (Vân Vân: ở đây họ Cổ của Tiểu Khanh là họ Giả, ta thấy để họ Cổ hay hơn nên ko đổi ^^)
Nhất thời, ta mang theo vài phần ai oán, ngẩng đầu nhìn nữ chính trong “Ban đêm JQ ký” -----Đinh Nhan Thư, Đinh đại mỹ nhân.
Rồi sau đó, cười một cái so với vừa rồi càng ai oán, nói: “Hắc….. Đinh sư
muội..… Khéo như vậy a. Ngươi..… Cũng đi ra tản bộ a…..”.
Nhưng là, ta lại xem nhẹ oán phụ là to lớn đồ sộ vĩ đại, lại thần kỳ!
Đinh mỹ nhân chỉ cần nhẹ nhàng nâng mắt một cái, ta liền nhịn không được mở mắt.
Nghiệp chướng a…..
Nhan Thư tiểu sư muội, ngươi có thể hay không đừng dùng ánh mắt ai oán như vậy nhìn ta a…..
Ta và ngươi có khổ đại cừu thâm như vậy sao…..
“Tiểu thân ái….. Là chỉ ngươi……?”.
Mã hồ ly đáp rõ rang: “Đúng vậy, là Tiểu Khanh Khanh”.
Hồ ly đáng chết, ngươi thế nào cũng phải đem ta làm thành phần tử đoạn tụ sao!
Ta hung hăng trừng mắt nhìn Mã Văn Tài, kiên trì đối Đinh mỹ nhân cười một cái, nói: “Ngươi….. Có thể gọi ta Khanh Khanh tiểu ca nga…..”.
Đêm lạnh, gió lớn, phần phật phần phật, nhất thời trời đất một mảnh yên tĩnh.
Đầu tóc ta bị gió thổi dán tại trên mặt, rất thê lương.
Ta đưa tay vuốt một cái, đem tóc bỏ ra, nhìn Đinh mỹ nhân còn đang dại ra
nói: “Nếu không….. Cổ tiểu ca cũng đươc….. A..… Ha ha a…..”.
“Ba!”.
Một mảnh lá cây theo gió bay tới, dán đến trên mặt ta…..
Tầm nhìn của ta nhất thời lại tối đen lần nữa…..
TMD, này tháng tư, không nên có lá cây lớn như vậy bay đầy trời a…..
…….
Thời gian nhoáng lên một cái mấy ngày, mỗi ngày đi học ta tranh luận khổ đến cực điểm, Đinh mỹ nhân ngay tại phía bên phải ta, vừa thấy đến ta liền
che miệng cười khẽ.
Có đôi khi cười ngoan, còn có thể hơi hơi đỏ mặt, đối ta nói, a, thực xin lỗi,…..
Ta liền chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười trả lời, không sao, ngươi cười đi…..
Bi thương dữ dội.
Nhưng mà….. Bi còn có bi bi, bi đến Hoàng Hà không còn trở về nữa…..
Tỷ như…..
“Cổ tiểu ca, sáng thức sớm như vậy?”.
Ta vừa lại gần, Mã hồ ly liền ra chiêu công kích, HP: 100.
Ta xem thường: “Không đi ra kiếm ăn tự nhiên tinh lực dư thừa, thức sớm ngủ sớm hảo!”.
Lập tức đánh trả, HP hao tổn: 20.
“A, thức ăn dã ngoại? Cổ tiểu ca còn có thể tìm thức ăn dã ngoại?”.
Công kích không có hiệu quả, HP vẫn 100 như cũ.
Ta đập bàn một cái, thẻ tre tử chụp trên bàn rung động: “Bản ta như thế
nào sẽ không có thể đánh dã thực! Ngươi đừng xem thường ta!”.
Ương ngạnh chống cự, HP hao tổn 30.
Mã hồ ly chống má mỉm cười, hôm nay hắn đem mái tóc dài đen mượt toàn buộc cao lên, đem gương mặt hồ ly tinh tai họa nhân gian toàn bộ lộ ra,
phỏng chừng chút nữa Đinh mỹ nhân vừa thấy huyết áp lập tức tăng vọt,
một ngày nào đó Đinh mỹ nhân vỡ mạch máu nhất định là bởi vì hắn!
Đại biểu Khương Tử Nha (*) ta tiêu diệt ngươi!
(*)Khương Tử Nha: Tề Thái Công, tên thật là Khương Thượng, tự là Tử Nha, nên thường được
gọi là Khương Tử Nha, là khai quốc công thần nhà Chu thế kỷ 12 trước
Công nguyên và là vua khai lập nưoớc Tề tồn tại từ thời Tây Chu đến thời Chiến Quốc. Khương Tử Nha được biết đến như một vị tướng tài vĩ đại và
là người góp phần lập lên sự nghiệp nhà Chu kéo dài hơn 800 năm, là
triều đại kéo dài nhất trong lịch sử Trung Quốc.
“Nga….. Vậy Cổ tiểu ca chuẩn bị dùng cái gì tìm thức ăn dã ngoại?”.
Ánh mắt đầu tiên là quét đến trên mặt ta, mũi ta theo bản năng hít sâu hai
cái, nhìn cái gì vậy, ta nói ngươi soái không có nghĩa là ta không soái! Nhớ năm xưa ta cũng được xưng là Lạc Dương đệ nhị soái ca a!
Rồi sau đó, ánh mắt thuận thế xuống, đến….. ngực, ngực của ta theo bản năng co rụt lại.
“Lui cái gì, ngươi vốn sẽ không có cái gì. Yên tâm”.
Phốc…..
Máu chảy thành sông, HP -100.
Khương Tử Nha, ta thực xin lỗi ngươi.
Đang lúc ta nội thương không dứt, âm thanh tao nhã của Đinh sư mẫu vang lên: “Tốt lắm, các vị đồng học, bây giờ chúng ta đến rừng trúc tập hợp, buổi học sáng hôm nay là múa kiếm”.
Lực chú ý của ta lập tức đã bị hấp dẫn, múa kiếm?
Mới mẻ a.
Khóe mắt liếc liếc Mã hồ ly, ta nói: “Lúc múa kiếm ngươi cần phải cẩn thận
rồi, đao kiếm không có mắt, ngươi phải biết rằng ta này tuy rằng võ công cao cường nhưng mà chuyện ngoài ý muốn là tránh không được, tỷ như cái
gì kiếm thoát sao a, sao thoát kiếm a…. Khi có phát sinh. Thỉnh chú ý an toàn, nếu không phải cố ý, thứ lỗi không phụ trách a…..”.
Hồ ly khóe mắt mỉm cười, nói: “Hảo”.
Ta khiêu khích thất bại, vô cùng không nhẹ nhàng, thiết một tiếng, liền đi ra ngoài.
Mới đi đến rừng trúc, phát hiện phía trước một loạt nón trắng vây quanh một vòng, ta vóc dáng không đủ cao, bị bọn họ che lấp, chỉ có thể loáng
thoáng thấy có hai người đang múa kiếm.
Chỉ nghe có người nói: “Thật nhìn không ra Lương Sơn bá ngày thường một bộ mềm nhũn, múa kiếm thật đúng là khá tốt”.
Lại có người trả lời: “Chúc Anh Đài cũng không sai a, xem thân thể kia gầy
teo ốm yếu, cổ tay nhưng là ra chiêu kiếm kiếm hữu lực, hình thái cũng
tuyệt đẹp”.
Người bên cạnh vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy, sư
mẫu đã nói, kia muốn hai người đối luyện, ba tháng sau còn muốn tiến
hành đấu theo tổ đâu! Nghe nói còn có phần thưởng!”.
Ta vừa nghe, nhất thời ánh mắt sáng lên, nhưng mà…..
Muốn đấu…..
Hai người…..
Còn theo tổ…..
Ta ánh mắt oạch lưu xoay một vòng tròn, Thôi Tiểu Ách?
Ân….. Không được, tiểu thụ họ Thôi kia cả ngày ôm ngỗng, xem bộ dáng cũng biết ai cùng hắn một tổ kẻ đó sẽ chết chắc.
Nếu không….. Khóe mắt bỗng nhiên thấy cục than, Hoàng Thu Thanh cũng đúng
dịp nhìn lại đây, mắt to chớp chớp, cười đến thực sung sướng.
Ta toàn thân phát lạnh, rùng mình một cái, lập tức gạt bỏ.
Kia còn có ai a…..
Bỗng nhiên, ta dừng một chút, chậm rãi quay đầu nhìn cái tên chậm rì rì đi ở phía sau, nhàn hạ Mã hồ ly…..
Sờ sờ cằm, nhân vì tài tử điểu vì thực vong…..(*) Ta cũng có thể vì phần thưởng mà khom lưng!
(*)nhân vì tài tử điểu vì thực vong: người chết vì tiền, chim chết vì ăn
Nếu để mặc cho thằng nhãi Mã Văn Tài này ở không rảnh rỗi, lỡ hắn lại làm
ra quái chiêu gì muốn chia rẽ Lương Sơn bá với Chúc Anh Đài người ta,
Lương Chúc bi kịch từ nay về sau kham khổ a…..
Cho nên…..
Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo vĩ đại, Mã hồ ly…..
Thấy ta nhìn hắn, Mã hồ ly đi thong thả bước đến bên cạnh ta nghi hoặc nói: “Làm gì nhìn ta như vậy?”
Ta cười hắc hắc, ôm lấy cổ của hắn, tiến đến bên tai hắn nói: “Ngươi là của ta!”.