Dụ Dỗ Mã Văn Tài

Chương 16: Có một con ngỗng, gọi là con gà con




Chỉ thấy cánh tay dài của hắn duỗi ra, phiến cỏ lau kia nhất thời khai sáng.

Phía trước Mã Văn Tài dừng một chút, bất động.

Ta bị hắn cản trở, cái gì cũng không nhìn thấy, gấp đến độ không được, vội vàng nói: “Tránh ra a? Chớ cản trở ta!”.

Một phen đẩy hắn ra, ta trợn mắt nhìn thấy.

Cũng ngây người.

Dưới ánh trăng, cỏ lau, mĩ thiếu niên, còn có, một con ngỗng.

Xin mọi người tự ghép mấy chữ ở trên.

Trên một tảng đá to chính giữa đám cỏ lau, mĩ thiếu niên tóc dài để thả, sợi tóc mềm mại theo gió nhẹ nhàng phất động, một đôi mắt hoa đào nhấp nháy, hắn chống má nhìn chúng ta, giơ lên nụ cười, rất là xinh đẹp, chỉ nghe hắn nói: “Các ngươi cũng không ngủ a?”.

Sau đó, con ngỗng trên cái bụng kia phịch một chút, cánh vung lên, thật là tiêu sái, kêu lên hai tiếng.

“Cạc cạc!”.

Ta dấu hiệu xuất hiện “□” có chút rối loạn….

Nhìn chằm chằm cái cánh ngỗng, ta nghiêng đầu một cái, nói: “Ca….. Cạc cạc?” (Vân Vân: ta chào thua mỗ nữ 9 r`, nói chuyện vs vịt luôn ==’’)



Vẻ mặt ta đầy hắc tuyến, nhìn đôi tổ hợp quỷ dị này…..

Dưới ánh trăng, cư nhiên…..

Không phải BL, không phải GL, mà là nhân thú…..

Ông trời a…..

Mã Văn Tài đẩy đẩy ta, nói: “Mặt của ngươi sao lại vặn vẹo như vậy?”.

Ta quay đầu, nhìn hắn, dưới ánh trăng, ta cười đến thực tà ác, nói: ” Ông trời a ông trời..…”.

Mã Văn Tài nhíu nhíu mày, nói: “A?”.

Ta túm tay áo hắn, chỉ hướng thiếu niên cùng ngỗng kia, nói: “Kích thích a kích thích! Lạc Dương không có kích thích như vậy a!”.

Mã Văn Tài nhìn ta, lại nhìn con ngỗng cùng thiếu niên, biểu tình chuyển từ nghi hoặc bỗng nhiên dừng một chút, tiện đà cười ra tiếng, hắn vỗ vỗ đầu ta, nói: “Cũng chỉ có đầu của ngươi mới nghĩ ra!”.

“Này uy, các ngươi sao không trả lời ta? Các ngươi sao cũng không ngủ a?”.

Thiếu niên đứng dậy, đem ngỗng ôm vào trong ngực, vuốt đầu ngỗng, giống như đang giúp nó trấn an.

Ngỗng kia nghiêng đầu cọ cọ tay hắn, một con ngỗng có vẻ mặt khá thông minh, “Cạc cạc..… Cạc cạc ca…..”.

Chỉ nghe thiếu niên kia tiếp tục nói: “Ngươi là Mã Văn Tài, ngươi là Cổ Khanh, đúng hay không?”.

Ta nhanh chóng thu vẻ mặt “Sói tươi cười” lại, ho khan nói: “Ngươi làm sao biết chúng ta?”.

Trong ấn tượng của ta không hề biết nhân thú luyến nam nhân vật chính này đi….. Hay là….. Nữ nhân vật chính?

Oa oa….. Hảo kích thích hảo kích thích…..

Mã Văn Tài cũng ho nhẹ một tiếng, nói: “Chú ý khống chế mặt của ngươi..… Nó có chút biến hình…..”.

Ta vừa nghe, lập tức nâng tay đỡ mặt mình, nói: “A….. Ngượng ngùng, nó chịu kích thích liền dễ dàng như vậy, xoa xoa là tốt rồi..… A! Lý (ngươi) làm gì (cái gì) đó!”.

Mã Văn Tài vừa cười vừa tăng thêm sức mạnh, nói: “Ngươi không phải nói muốn xoa xoa, ta này không phải là giúp ngươi xoa sao..…”.

Ta cầm lấy tay hắn, dùng sức gỡ xuống, quát: “Có xoa như ngươi vậy sao! Cái này gọi là chà xát! Ngươi là chà xát quần áo hay là a nhào bột mì! Còn nữa..…” Ta xem thiếu niên mắt có hưng phấn nhìn ta và Mã Văn Tài, nhỏ giọng nói: “Nói đến quần áo, quần của ngươi còn chưa có cởi!”.

Mã Văn Tài liếc ta một cái, cười cười, ngược lại cao giọng, nói: “A? Cởi quần a? Có người ngoài ở đây, không tốt lắm đi. Trở về ta lại cởi được không?”.

Ta trừng lớn ánh mắt, lập tức quay đầu nhìn thiếu niên kia, chỉ thấy hắn dùng biểu tình bừng tỉnh đại ngộ nhìn ta và Mã Văn Tài, sau đó nói: “A..… Các ngươi là đi ra yêu đương vụng trộm!”.

Vì thế, dưới ánh trăng, con ngỗng cũng vẻ mặt nghiêm nghị, nói: “Cạc cạc!”.

…..

“Ai yêu đương vụng trộm!” Ta cả giận nói.

Ngươi mới là Thụ trong tác phẩm nhân thú luyến! Lại nói lung tung! Tin hay không ta YY ngươi!

…..

Hảo, ta thừa nhận, ta đã muốn YY.

Thiếu niên vẻ mặt đương nhiên nói: “Các ngươi a!”.

Ngỗng kia lại là đương nhiên phụ họa: “Cạc cạc!”.

Huyết áp ta tăng vọt, một chân hướng đến bụng Mã Văn Tài, chỉ nghe hắn thét lớn một tiếng, ta quay đầu trừng hắn: “Hồ ly đáng chết! Ngươi cố ý! Trở về ta sẽ tính sổ với ngươi!”.

Sau đó lại quay đầu nhìn thiếu niên kia: “Này u, vị này, đồ có thể ăn lung tung, nhưng mà nói cũng không thể nói lung tung nha! Ngươi xem gặp chúng ta hai cái đã nói là yêu đương vụng trộm, ta còn thấy ngươi hơn nửa đêm không ngủ được ôm một con ngỗng lầm bầm lầu bầu, cảm tình ngươi cũng là yêu đương vụng trộm nha?”.

Thiếu niên kia, nháy mắt hoa anh đào mấy cái, đem đầu mềm mại có thể đi chụp quảng cáo tóc lùi về phía sau, sau đó vỗ vỗ mông ngỗng, đối với ta nói: “Ngươi này nói sai rồi, ta chỉ là vừa đến không lâu, còn lạ giường đâu, ngủ không được liền đi ra tản bộ phơi phơi ánh trăng….. Còn nữa, ta cùng Tiểu Kê Kê….. Là huynh đệ nga!”.

Tiểu…..

Tiểu Kê Kê? (Vân Vân: nghĩa là con gà con)

Thấy bộ dáng nghi hoặc của ta, thiếu niên gãi gãi cái đầu ngỗng của “Tiểu Kê Kê”, nói: “Đúng vậy nha, trước kia a, ta từng nghĩ Tiểu Kê Kê là một con gà con, sau lại mới phát hiện Tiểu Kê Kê là một con ngỗng! Lúc phát hiện a, Tiểu Kê Kê đã muốn…..”.

Thiếu niên ý đồ khoa tay múa chân diễn tả một chút, nhưng mà phát hiện tay mình đang bận ôm ngỗng, vì thế, chỉ thấy hắn động tác sạch sẽ lưu loát vung con ngỗng, kẹp ở dưới nách, sau đó dùng hai tay diễn tả kích thước cỡ một quả bóng đá, nói: “Đã muốn lớn như vậy nga! Tuy rằng đã biết hắn là ngỗng, nhưng mà dù sao đều kêu quen, cho nên ta liền vẫn kêu nó Tiểu Kê Kê…..”.

Dứt lời, thuận tay lại vỗ mông ngỗng.

Con ngỗng kia từ phía sau hắn, xoay ra cái đầu thật dài, đối chúng ta nói: “Ca!”.

Mã Văn Tài ha ha cười, híp đôi mắt hồ ly nói: “Nguyên lai con ngỗng này tên Tiểu Kê Kê, tên hay, tên hay”.

…..

Ta đầu đầy mồ hôi lạnh, nói: “Vậy ngươi là ai..…”.

Chỉ nghe kia thiếu niên thực thanh thúy nói: “Ta gọi là Tiểu Ách a!”.

Ta nhất thời đứng hình, Tiểu Nga?

Nhất thời trong đầu không ngừng xoay quanh: có một người tên Ngỗng nuôi một con ngỗng, tên là Tiểu Kê Kê….. Có một người tên Ngỗng nuôi một con ngỗng, tên là Tiểu Kê Kê….. Có một người tên Ngỗng nuôi một con ngỗng, tên là Tiểu Kê Kê…..

Mã hồ ly vỗ vỗ đầu ta, nói: “Làm cái gì đâu, đứng cũng có thể ngẩn người? Nghe người ta nói phải nghe cho hết được chứ, đầu của ngươi a….. Không có một khắc không loạn tưởng. Hắn tên Thôi Tiểu Ách, là con trai của thái thú Phan Dương, Thôi Tịnh, cũng là đồng học của chúng ta”.

Thôi Tiểu Ách đi tới, ta thế này mới phát hiện hắn tuy vẫn là vẻ mặt thiếu niên mang tính trẻ con cư nhiên cao hơn ta ít nhất nửa cái đầu, liền thốt ra: “A? Ngươi mấy tuổi?”.

“Mười tám a!”.

A? Mười tám tuổi?

Tính ra không phải là còn lớn hơn ta?

Gặp ta dùng vẻ mặt không tin nhìn hắn, Thôi Tiểu Ách lấy tay nhéo mặt baby của mình, đôi mắt hoa đào cười như nước ẩn tình: “Ta giống mẫu thân ta, mặt con nít”.

Sau đó đem Tiểu Kê Kê từ dưới nách lấy ra, lại cười sờ sờ đầu của nó, ta bỗng nhiên cảm thấy động tác này thấy thế nào nhìn quen mắt..… Rất quen mắt, còn rất chói mắt nữa…..

A!

Mã hồ ly chính là luôn dùng biểu tình như vậy sờ đầu ta!

Quay đầu trừng Mã Văn Tài, chẳng lẽ thằng nhãi này vẫn đem ta làm thú cưng?

Mã hồ ly hí mắt, vẻ mặt cười hệt như hồ ly, sau đó đưa tay sờ sờ đầu ta, nói: “Ngoan”.

Một phen đánh bay tay hắn, răng của ta lại bắt đầu ngứa: “Ngươi là mỗi thời mỗi khắc đều muốn bị đánh!”.

Đang muốn phát tác, Thôi Tiểu Ách liền mở miệng nói: “Các ngươi cảm tình thật tốt a! Xem ra đồn đãi là sự thật!”.

Đồn đãi?

Cái gì đồn đãi?

Ta nhìn Mã Văn Tài, còn có, ta cùng hắn cảm tình hảo?

Cái tên Thôi Tiểu Nga này là nuôi ngỗng đến mắt lọt tròng đi! Hắn dùng con mắt nào nhìn đến ta cùng Mã hồ ly cảm tình tốt?

Tiểu Kê Kê “Cạc cạc” kêu hai tiếng, ý đồ định đứng lên, Thôi Tiểu Ách một phen bắt cổ của hắn, vỗ vỗ đầu của hắn, sau đó đối chúng ta nói: “Thời buổi này nam phong sớm không phải chuyện lạ, trong giới văn nhân còn nhiều loại chuyện phong hoa tuyết nguyệt, mọi người đều biết. Chẳng qua nơi này là thư viện, đệ tử rất nhiều đều là người bình thường xuất thân, không quen nhìn cũng là tự nhiên, nhưng mà a..…” Thôi Tiểu Ách lại sờ sờ đầu con ngỗng kia, vẻ mặt ấm áp: “Ta ủng hộ các ngươi a!”.

Ta nghe hắn nói, lập tức không lý giải, thất thần hé ra mặt nhìn hắn, nửa ngày, đầu óc còn chưa có xử lý thông tin liền thốt ra nói: “Cám ơn ngươi lý giải a..… A..… A? Cái gì?”.

Ta đưa tay nhéo áo Thôi Tiểu Ách, không nhìn Tiểu Kê Kê đối ta phẫn nộ kêu cạc cạc, quát: “Ai muốn làm nam phong với hắn a! Các ngươi có lầm hay không a!”.

“Đừng kích động đừng kích động..…”.

Tay bị Mã hồ ly rớt ra, hắn cười ha ha một tiếng đưa tay ôm vai của ta, ta đột nhiên quay đầu muốn mắng hắn lại phát thần kinh, không biết làm sao quay đầu, trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp mềm mịn, nguyên lai quay đầu góc độ vừa lúc môi liền gặp phải má của hắn, ta nhất thời ngẩn ngơ.

Bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô của Thôi Tiểu Ách, kèm theo Tiểu Kê Kê cạc cạc cạc cạc, khiến ta chấn động tỉnh lại.

Phản ứng lại liền đẩy Mã hồ ly ra, sau đó lui hai ba bước, xoa xoa miệng, nói: “Ngươi làm gì!”.

Bên tai một trận nóng lên.

Phi.

Ta khách sáo bản thân một chút, xấu hổ cái gì xấu hổ, thật đúng là làm cổ nhân mười mấy năm liền ngay cả tư tưởng đều biến cổ, mới đụng tới một chút, tính cái gì…..

Ta tất nhiên là một trận quẫn bách, Thôi Tiểu Ách kia lại cười, mắt hoa đào nháy a nháy, lại là một động tác quen thuộc nữa, đem Tiểu Kê Kê kẹp dưới nách, vỗ tay nói: “Ha ha, hôn trúng hôn trúng!”

Ngươi không nói lời nào sẽ chết a?

Ta trừng mắt nhìn Thôi Tiểu Ách, có nam nhân nào nhiều chuyện như ngươi vậy sao?

Mà lúc này, Mã hồ ly lại là đưa tay chụp tới, xuất phát từ cảm xúc xấu hổ trăm năm khó gặp, ta từ vừa rồi bắt đầu vốn không có nhìn hắn, lần này không kịp phòng thủ liền bị hắn làm giật mình, liền cong vẹo tựa vào trong lòng hắn, hắn cúi đầu, tay trái khoát lên vai trái của ta, cằm lại dựa vào thượng vai phải của ta.

Ấm áp hơi thở toàn bổ nhào vào bên tai ta, thanh âm vốn dĩ rất dễ nghe của hắn từ sau tai truyền đến, dùng ngữ nhẹ nhàng chỉ Mã hồ ly mới có: “Nha ~ Tiểu Nga, ngươi nói như vậy là sai lầm rồi, ta và Tiểu Khanh Khanh a..…”.

Ta cả người tóc gáy dựng thẳng, cũng không dám lại tùy tiện quay đầu, cắn răng nói: “Ngươi đừng nói lung tung!”.

Hắn cười hắc hắc, nói với Thôi Tiểu Nga vẻ mặt ý cười nói: “Quan hệ của ta và Tiểu Khanh Khanh a….. Không phải là….. giống ngươi và Tiểu Kê Kê sao!”.

Lại là dưới ánh trăng, thổi phù một tiếng, theo sau mà đến chính là chi một tiếng…..

Ta sờ sờ nắm đấm, nhìn Mã Văn Tài cười lạnh nói: “Ôi, thực ngượng ngùng, sao cái mũi của ngươi lại cao như vậy nha, ta mới không cẩn thận liền đụng phải…..”.

Mã Văn Tài ôm cái mũi đổ máu, mắt lại lộ ra ý cười, nói: “Tính sao đây a, lần đầu tiên đổ máu của ta nhưng lại hiến cho Tiểu Khanh Khanh ngươi a…..”.