Chương 997 Gã Khờ
Khương Tuyết Nhu đầu óc lập tức giống như nổ tung vậy.
Hôm nay vừa từ đảo ra đây, cô đã nhận được quá nhiều tin kinh động rồi.
Cụ Hoắc tuy rằng tuổi đã cao rồi, nhưng trước đó khi cô tiếp xúc, cơ thể ông vẫn rất tốt.
Về phần Hoắc Vân Dương, tuy rằng trước kia ở thành phố Thanh Đồng hắn ta có cản trở cô, nhưng sau này khi cô lột hết quần áo của hắn ta thì cô đã xả hơi rồi.
Lúc sau đến kinh đô, lần đầu tiên đi biệt thự của Hoắc Thị, Hoắc Vân Dương còn giúp qua cô, không ngờ hắn ta lại trở thành gã khờ rồi.
“Nhà họ Hoắc không báo cảnh sát sao?” Cô nhịn không được hỏi.
“Sao báo được chứ, người ta Nhà họ Sở một mực khẳng định Hoắc Vân Dương muốn quấy rối vợ của Sở Lôi, Sở Lôi lập tức dẫn người tới biệt thự, lúc Hoắc Anh Tuấn đuổi tới đã quá muộn rồi, Sở Lôi trực tiếp quăng một xấp tiền. nói là tiền thuốc men, dẫn tới sở cảnh sát thì cũng chỉ là bồi thường thôi.
Nhưng thực ra đối với nhà họ Sở và nhà học Hoắc mà nói, cái không thiếu thốn nhất chính là tiền bạc. Cộng thêm việc Lương Duy Phong báo cảnh sát nói Hoắc Anh Tuấn bắt cóc cậu, lúc sau Hoắc Anh Tuấn cũng bị mang đi sở cảnh sát, bản thân của anh ấy còn lo không xong, còn phải nhờ Qúy Tử Uyên cùng Tổng Dung Đức nghĩ cách bảo lãnh ra ngoài nữa.”
Khương Tuyết Nhu tiêu hóa hơn nữa ngày, mới thổn thức nói: “Nhà họ Sở quá độc ác, Dù thế nào, nếu không phải nhà họ Hoắc bỏ sức ra hỗ trợ, Nhà họ Sở căn bản cũng không có hôm nay”.
“Con người mà, ai cũng đều tham lam cả, Sở Minh Khôi càng là kẻ ẩn giấu kỹ nhất, sau khi ông ta công khai thân phận, điều đầu tiên chính là ruồng bỏ người vợ tào khang không có giá trị lợi dụng nữa, bây giờ ông ta rõ ràng không để mặt ai cả.” Lâm Minh Kiều cảm khái.
“Tuy rằng tớ cũng rất ghét Hoắc Anh Tuấn, anh ấy trở thành như vậy tớ cũng rất vui mừng, nhưng mà tớ cảm thấy hành người hành sự cũng phải đường đường chính chính mà tới, làm những chiêu trò đâm chọt sau lưng người khác đúng là không đẹp đẽ chút nào cả.”
“Tớ cũng nghĩ thế”.
Khương Tuyết Nhu đồng cảm vô cùng.
Sau khi chấm dứt trò chuyện, cô lại nhanh chóng gọi cho Hoắc Phong Lang.
Vang một hồi lâu, giọng của một người đàn ông lạ lắm đáp lại, “Chào cô, cho hỏi cô có phải bạn của chủ nhân số này không ạ?”
Khương Tuyết Nhu ngẩn người đáp “Đúng vậy.”
Người nọ nói: “Người bạn này của cô ở nhà hàng chúng tôi uống nhiều quá, phiền cô đến đón anh ta được không?”
“Được, ông cho tôi địa chỉ, tôi đến ngay.”
Khương Tuyết Nhu treo điện thoại, vội vàng thay quần áo hướng ra phía cầu thang.
“Tuyết Nhu, anh vừa muốn lên lầu gọi em xuống ăn cơm.” Lương Duy Phong cười nói.
Khương Tuyết Nhu do dự, vẫn là lựa chọn nói thật: “Duy Phong, vừa rồi em gọi điện cho Hoắc Phong Lang, nhưng mà nhân viên nhà hàng bắt máy, còn bảo là cậu uống say quá..”
“Em muốn đi đón cậu ta sao, để anh đưa em đi.” Lương Duy Phong lập tức nói, “nếu như cậu ta uống say quá, em con gái không bế nổi đâu.”
“Được.”
Khương Tuyết Nhu vốn dĩ còn tưởng rằng anh ta sẽ có chút mất hứng, dù sao Hoắc Phong Lang cũng là người của nhà họ Hoắc, nhưng thấy vẻ mặt anh ta bình tĩnh, trong lòng cũng bớt lo âu.
Ngược lại là Diệp Gia Thanh nghe xong có chút mất hứng, “Tuy rằng Hoắc Phong Lang trước kia giúp qua con, nhưng bây giờ cả bố cũng nhìn không thấu con người này, Tuyết Nhu, bố khuyên con nên giữ khoảng cách với những người này thì tốt hơn, Sở Minh Khôi bất chấp thủ đoạn, Hoắc Phong Lang là con của ông ta, chắc chắn cũng không đơn giản.”
“Vâng, chúng ta nên tiến cậu ta về rồi hãy nói tiếp, dù sao con cũng nợ cậu ta.”
Khương Tuyết Nhu ứng phó qua loa xong, cùng Lương Duy Phong chạy đến nhà hàng.
Khi tới đó, Hoắc Phong Lang đã say xỉn không biết gì rồi, trên bàn để rất nhiều bình rượu trắng, trên tay anh ta còn cầm lấy một bình không ngừng đổ vào trong họng.
“Hoắc Phong Lang, đừng uống nữa, tôi tiễn cậu về nhà.” Khương Tuyết Nhu lấy đi bình rượu của anh ta.