Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên khó chịu trong lồng ngực.
Đáng chết, đến cục có cần phải vui vẻ vậy không?
Chẳng lẽ cô ấy cho rằng mình sẽ không đồng ý?
Nhất định là vậy.
Đêm hôm đó lúc rời đi cô bảo không trở lại, bây giờ lại muốn quay lại xin lỗi mình. Chắc là muốn kiếm cớ gặp mặt, đợi một chút xem mình có nhu hòa một chút không.
Dẫu sao mấy ngày nay ở nhà không có người nấu cơm, anh quả thực không có một bữa no.
Trên đường đi liền nghĩ mua cho cô một cái bánh ngọt.
Nửa đường, anh ghé mua một cái bánh ngọt giống hồi xưa.
Đến lúc đến nơi, nhìn thấy Khương Tuyết Nhu mặc cái váy đầm dài màu trắng mà anh mua cho, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng dài, ánh nắng xinh đẹp như dải lụa hắt lên người nàng, tôn lên vẻ đẹp mỹ lệ của cô, da trắng như tuyết.
Hoắc Anh Tuấn nhếch môi.
Mặc đẹp như vậy đến cục, rốt cuộc là muốn ly dị hay là đi cứu vãn tình cảm của anh đây? Dã tâm trong lòng cô anh đều đã nắm rõ.
Anh xách bánh ngọt bước tới với đôi chân thon dài, Khương Tuyết Nhu nhìn thấy anh, mắt sáng lên: “Đi thôi!”
Nói xong cô đi trước vào cục.
Hoắc Anh Tuấn: “…”
Sao lại không giống với suy nghĩ của anh.
“Đứng lại.”
Anh mặt mũi trầm nhìn xuống, người đàn bà này cũng không phải không biết phải trái chứ, không thấy trong tay anh đang cầm bánh ngọt cho cô sao, đã cho cô biết bao nhiêu mặt mũi rồi.
“Thế nào?” Khương Tuyết Nhu quay đầu, nghi hoặc nhìn anh.
“Thế nào?” Hoắc Anh Tuấn mặt mũi âm trầm cười nói: “Khương Tuyết Nhu, tôi đã cho cô một cơ hội.”
Khương Tuyết Nhu mặt đầy mờ mịt, anh đang nói gì, cô hoàn toàn không hiểu.
“Chúng ta không phải đã nói là sẽ ly dị hay sao, đi vào nhanh một chút, buổi chiều tôi còn phải tới công ty.
Hoắc Anh Tuấn cẩn thận nhìn chằm chằm cô, thấy ánh mắt cô trong suốt ý chờ đợi, trong lòng anh trầm xuống, không lẻ cô ấy nghiêm túc?
Cô ấy thật muốn ly dị, tại sao?
Cái này là nhận ra sau khi ra ngoài, anh trong lòng ngập tràn sự khó hiểu, tức giận ngập trời: “Tôi đã nói là đồng ý ly dị cô lúc nào?”
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc: “Mới vừa rồi trong điện thoại..
“Tôi có chính miệng nói ra là tôi muốn đến nơi này để ly dị với cô sao, cô có bằng chứng không??
Hoắc Anh Tuấn nắm lấy cằm cô, lạnh lùng cười:
“Khương Tuyết Nhu, cô khinh tôi sao, cuộc hôn nhân này là cô nói muốn bắt đầu, bây giờ muốn kết thúc là có thể kết thúc sao? Ban đầu tôi đã nói là cô không nên chọc vào tôi, là cô mặt dày mày dạn nói muốn cùng tôi kết hôn.”
“Tôi nhớ là tôi đã cùng cô nói qua, cuộc hôn nhân này của chúng ta có kỳ hạn là ba năm, nhưng nếu như cô không ngoan thì đến tận mười năm sau thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô.”
Khương Tuyết Nhu bị anh nắm lấy cầm bóp đến đau rát, cô cũng tức giận: “Anh căn bản cũng không thích tôi, nhìn thấy tôi là thấy chán ghét, ở chung với tôi thì ảnh hưởng đến tâm tình của anh, vậy thì anh cần cái gì chứ?”
“Cô nghe không hiểu à?” Hoắc Anh Tuấn chớp mắt, giọng âm u tĩnh mịch: “Cô chọc tới tôi, thì người đầu tiên tôi tính toán sẽ là cô, cô cảm thấy tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô sao?”
Khương Tuyết Nhu khóc không ra nước mắt, trên thế giới này có thuốc hối hận không? Cô muốn uống nó.
“Vậy anh muốn thế nào thì mới đồng ý ly dị?”
“Muốn ly dị, có thể.” Hoắc Anh Tuấn môi mỏng cong lên: “Trở về làm đồ ăn cho tôi trong ba năm thì tôi sẽ đồng ý với cô.”
Khương Tuyết Nhu cau mày cười nhạt: “Luật pháp quy định vợ chồng ở riêng hai năm thì có thể xin ly dị, nếu anh không đồng ý thì tôi chờ hai năm
Nữa là được rồi, dù sao thì tôi cũng còn rất trẻ tuổi”
Nói xong cô hất tay anh ra, muốn đi.
- ----------------------