Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 859




Chương 859: Dụ vào bẫy

Chủ tịch Kawada mừng rỡ: “Vậy buổi tối nay chúng ta ký hiệp ước đi, lựa ngày không bằng liền ngày”

Sợ là sợ tiếu nha đầu này trở về nói với Diệp Gia Thanh, Diệp Gia Thanh không đồng ý. Dẫu sao Diệp thị hôm nay cũng là công ty phân phối lớn nhất nước Nguyệt Hàn, thậm chí mảng này phát triển rất hùng mạnh, ông ta đã sớm muốn mua rồi.

“Được rồi, vậy buổi tối nay chúng ta gặp nhau. Tôi sẽ báo thư kí đem hợp đồng đưa tới đây. Nhưng mà chuyện này ông chớ nói với người khác, tôi sợ bị bố tôi mảng, chờ qua mấy ngày chúng ta lại cùng đi thay đổi cổ phần công ty” Khương Tuyết Nhu lòng thấp thỏm bất an nói “Được được được, liền quyết định như vậy đi”

Tâm tình Chủ tịch Kawada vui thích cùng cô bắt tay cáo từ.

Chờ ông vừa đi, mặt mũi Khương Tuyết Nhu cười đến cong lên.

Ba ngàn tỷ bán đi bốn mươi phần trăm cổ phần Diệp thị trong tay, cũng không tệ lắm.

Đến lúc đó có thể Chủ tịch Kawada sẽ làm chủ Diệp thị sau này khẳng định sẽ hô mưa gọi gió, Diệp Diêu Đông, Diệp Minh Ngọc, Sở Văn Khiêm đám người này nhất định sẽ tức điên lên.

“Phục vụ viên, cho tôi thêm ly trà… “

Cô quay đầu, lúc thấy thân hình người đàn ông cạnh cao lớn đang đứng cạnh cửa, khí chất ngút trời, trong nháy mắt á khẩu.

Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Anh Tuấn lại đang ở đây?

Đôi mắt đen nhánh mở thật to.

“Đi ra” Hoắc Anh Tuấn cần răng hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, trực tiếp đem cô nắm chặc đi ra.

Anh từ buổi sáng đã bắt đầu đi theo cô, anh còn chính mắt nhìn thấy cô không ngừng nhìn lén một người đàn ông trung niên, cuối cùng còn nghĩ đủ phương cách cùng người đàn ông kia bắt chuyện, cuối cùng chuyện trò vui vẻ ăn cơm trưa.

Ban đầu anh là giận không kềm được, cho đến sau khi xuất hiện ở căn phòng cách vách, trong lòng anh cũng càng ngày càng phức tạp.

Người phụ nữ này là càng ngày càng lợi hại, tỉnh rụi đến gần người Chủ tịch Kawada như vậy, còn đem người ta đùa bốn đến xoay lòng vòng Cho đến sau khi đi ra tiệm cơm, ánh mắt Hoác Anh Tuấn mới am tường đánh giá cô.

“Anh đến đây lúc nào?” Khương Tuyết Nhu rút tay về, xoa xoa cổ tay bị bóp phát đau của mình.

“Từ buổi sáng lúc em đi ra anh đã đi theo em” Hoắc Anh Tuấn hung ác nói.

Khương Tuyết Nhu ngẩn người, rất nhanh kịp phản ứng, mặt đầy hắc tuyến: “Cái này không phải là cái tên bệnh thần kinh tối ngày hôm qua ở phòng cách vách của tôi một mực ồn ào không cho người khác ngủ đấy chứ”

“Em mắng ai bệnh thần kinh” Gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn biến thành màu đen.

“Thật sự là anh?” Khương Tuyết Nhu che trán, tức giận: “Anh có bị bệnh không, buổi tối muộn như vậy rồi còn ồn ào tôi căn bản ngủ không được yên giấc”

“Như nhau, em đem anh hành hạ không ngủ được, thì em cũng đừng hòng ngủ” Hoắc Anh Tuấn hừ lạnh. Bởi vì cô, anh đã mất ngủ hai buổi tối.

Khương Tuyết Nhu nghỉ ngờ nói: “Chẳng lẽ lúc ăn cơm cũng là anh ở căn phòng cách vách hay sao”

Cô nhìn tay anh một chút, còn có vết thương cùng vết máu, nhớ trước thật giống như nghe được có âm thanh bóp vỡ đồ vật.

Hoäc Anh Tuấn âm dương quái khí nói: “Vốn là muốn nhìn một chút xem thử có phải em làm chuyện có lỗi với anh hay không. Kết quả ngược lại là nghe được em nói chưa muốn tìm bạn trai vì chưa cảm thấy thống khoái thoải mái nói chuyện yêu đương. Anh cũng chưa từng nghĩ, thì ra anh còn chưa phải là bạn trai em. Vậy người đó là bạn trai em, vị cùng em buổi tối đi đến quán rượu uống rượu kia?”

Khóe miệng Khương Tuyết Nhu giật một cái, cô cuối cùng cũng thấy được dáng vẻ bất chấp lý lẽ của một người đàn ông là bộ dạng gì: “Kia là tôi đang cố ý lừa bịp ông ta.”