Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 791




Chương 791: Nhà mới

Lâm Minh Kiều có ý ám chỉ ánh mắt quét qua Hoäc Anh Tuấn một cái: “Tuyết Nhu, tớ cũng không muốn bước vào vết xe đổ của cậu, đến lúc đó Tống Dung Đức bảo tớ cút, tớ không cút, nói không chừng sẽ còn bị người ta nhốt vào viện tâm thần trở thành người điên, vậy thì quá đau khổ”

Anh thật là muốn đem Lâm Minh Kiều ném ngược lại vào nhà họ Tống.

Lúc này mới vừa có một chút xíu tiến triển như vậy, liền bị cô cho một chậu nước lạnh tạt tới.

“Cũng đúng là như vậy, cho nên tìm đàn ông nhất định phải thận trọng” Khương Tuyết Nhu cũng dùng giọng nói ý vị sâu xa: “Nhất là những người đàn ông kia vừa đụng đến Bạch Liên Hoa liền bị tẩy não, nhất định phải xa lánh”

Sau khi từ nhà họ Tống ra ngoài, Hoäc Anh Tuấn đã bị hai người bọn họ sỉ vả không có cách nào đối đáp lại Anh tự nhận mình là một đại nam nhân thông minh cơ trí, bằng không cũng sẽ không dân Hoäc thị ở trong vòng vây của một đám sài lang đi tới hôm nay, nhưng ở trong mắt hai người phụ nữ, mình giống như một người ngu đần vậy.

Khiến cho cả gương mặt tuấn tú của anh cũng thúi.

“Tổng giám đốc Hoắc… ” Lúc này, Ngôn Minh Hạo lái một chiếc xe nhỏ ngừng ở trước mặt ba người: “Anh kêu tôi tới là… “

“Đưa Lâm Minh Kiều trở về” Hoắc Anh Tuấn không nói hai lời dắt tay Khương Tuyết Nhu đi lên xe mình, anh thật là nhãn nhịn đủ cái người kỳ đà cản mũi Lâm Minh Kiều đó rất lâu rồi.

“Hoäc Anh Tuấn, anh buông tay, tôi với Minh Kiều là ở chung, chúng tôi có thể cùng nhau trở về” Khương Tuyết Nhu dùng sức rút tay mình ra nhưng cũng không rút về được, cho đến khi thân thể bị Hoắc Anh Tuấn áp vào trên ghế.

“Mặc kệ cô nói gì, hôm nay tôi cứu cô, cô phải phụ trách đưa tôi đi ăn cơm, tôi đói” Hoäc Anh Tuấn nói có lý chẳng sợ.

Khương Tuyết Nhu nhìn hình dáng anh cường ngạnh thế này, biết hôm nay sẽ không từ chối được, chỉ có thể bất đắc dĩ đeo giây đai an toàn: “Anh muốn ăn cái gì?”

“Tôi muốn ăn cái gì đều được sao” Hoắc Anh Tuấn nghe hai tròng mắt sáng lên, cũng không chờ Khương Tuyết Nhu trả lời, lập tức một cước cần ga đạp đi ra ngoài.

Trên đường anh gọi một cú điện thoại: “Đưa đến ba mươi cân thịt kho, bây giờ tôi đến khu biệt thự Ngọc Khê”

Quả nhiên.

Khương Tuyết Nhu thở dài, cũng biết mình đoán không sai, Hoắc Anh Tuấn trước kia hay là Hoắc Anh Tuấn bây giờ, ngay cả khẩu vị cũng không thay đổi.

Không bao lâu, xe lái vào khu biệt thự Ngọc Khê.

Chỗ ở của Hoắc Anh Tuấn là một tòa nhà nhỏ, tổng cộng cũng chỉ có sáu tầng, Hoắc Anh Tuấn ở tầng cao nhất Hai người từ trong thang máy đi ra, Khương Tuyết Nhu liền thấy trước cửa để bốn túi lớn thịt kho tàu, cô nhất thời có chút đau đầu.

Hoäc Anh Tuấn ngay trước mặt cô điền mật mã vào, quay đầu nói với cô: “Nhớ không, sau này cô có thể tới bất cứ lúc nào”

Khương Tuyết Nhu cười nhạt: “Tôi tới nơi này làm gì, làm thức ăn cho anh sao? Tôi cũng không phải là bà vú của anh, anh cũng không cho tôi tiền lương”

“Tôi không phải cái ý này… Hoắc Anh Tuấn bị nghẹn vô lực.

“Vậy anh có ý gì nơi này giúp anh tắm, ngủ với anh?” Khương Tuyết Nhu không chút lưu tình nói tới: “Tôi đối với anh mà nói, không phải là người còn có hai tác dụng này sao”

“Trước kia là tôi không hiếu, sau này sẽ không” Hoäc Anh Tuấn tròng mắt sâu đậm nhìn cô một cái, ánh mắt u ám thâm thúy của người đàn ông này, phối hợp với một gượng mặt đẹp trai tuấn tú, dù là Khương Tuyết Nhu nhắm hai mắt cũng có thể vẽ ra gương mặt này, nhưng đối mặt với giọng nói đè thấp quyến rũ của anh, trong lòng vẫn là vi diệu giật giật.

Anh mở cửa, Khương Tuyết Nhu đi vào.

Nhìn ra được Hoäc Anh Tuấn hẳn mới vừa dọn vào không tới mấy ngày, toàn bộ nhà trông rất vẳng vẻ, nhìn một cái liền chưa từng được ở qua, trong phòng bếp lại có dấu vết lửa.

“Đây chẳng lẽ là nơi anh vì lén lút Nhạc Hạ Thu mà len lén đưa người phụ nữ khác vào ở chứ gì” Khương Tuyết Nhu không nhịn được nhạo báng.

“Nhà này là lúc trước một phú thương cởi mở đưa cho tôi, tôi cũng là mấy ngày trước mới dời tới, sau này sẽ không trở về biệt thự Hải Tân” Hoäc Anh Tuấn chịu đựng nhãn nhịn cùng cô giải thích: “Tôi muốn ăn thịt kho lần trước cô làm cho Hiểu Khê, thịt kho tàu ấy”

Anh vừa nói liền đem bốn cái túi thịt đem vào xếp ra bàn.

Khương Tuyết Nhu mặt mũi co quäp một cái: “Anh chẳng lẽ là muốn tôi tối nay đem những thứ này làm cho anh ăn”

Nếu quả là như vậy, cô tuyệt đối lập tức quay đầu liền đi.

Hoắc Anh Tuấn cúi đầu nhìn chăm chú mấy giây, lấy ra hai miếng thịt trong bốn túi xếp hàng: “Hay là nấu những thứ này đi”