Chương 787: Vị đại mỹ nữ xinh đẹp.
“Cô Lâm, cô không cần sợ, chúng tôi không có ác ý” Quản gia đứng giữ ở cửa khuyên.
“Tôi phá hủy danh tiếng của Tống Dung Đức, các người làm sao có thể đối với tôi không có ác ý”
Lâm Minh Kiều căn bản không tin những gia tộc này, trước kia Khương Tuyết Nhu liền bị ông cụ Hoắc kêu đến, kết quả mặt cũng bị hủy dung nhan.
Cô còn chưa có tìm lại bạn trai, không nghĩ đến hủy dung a, cũng không muốn bị giam a.
“Nếu như cô không phối hợp, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là cưỡng ép đem cô dẫn đi” Quản gia bất đắc dĩ thở dài.
Mắt thấy vệ sĩ muốn xông vào, Khương Tuyết Nhu đi tới nói: “Minh Kiều, để tớ cùng cậu đi đi”
“Cô Khương, cái nà Quản gia cau mày, Khương Tuyết Nhu là người thừa kế nhà họ Diệp cũng là người có tiếng nói.
*Tôi tin tưởng gia tộc Tống cũng không phải người không nói phải trái, có chuyện gì có thể từ từ nói chuyện. Nói thật, để cho bạn tôi đơn độc đi theo ông, tôi cũng không yên tâm” Khương Tuyết Nhu nói thật.
“Được rồi” Quản gia gật đầu một cái: “Vậy cùng đi chứ”
“Tuyết Nhu, cậu thật muốn cùng đi với tớ?” Lâm Minh Kiều không quá yên tâm, hai người bọn họ đối với nhà họ Tống căn bản không biết gì, đi qua như vậy ai biết có phải đầm rồng hang hổ hay không.
“Được rồi, nhìn vào mặt mũi của bố tớ, thì tớ tin tưởng nhà họ Tống hẳn sẽ không quá làm khó chúng ta đâu”
Khương Tuyết Nhu nói vậy nhưng cũng không quá chắc chắn.
Chẳng qua là sau khi lên xe, rất không biết xấu hổ gửi cho Hoäc Anh Tuấn một cái tin nhắn cầu cứu.
Không có biện pháp, mặc dù căm ghét anh, nhưng nếu như anh tới, cô và Lâm Minh Kiều cũng có thể trở lui toàn thân, dẫu sao ở toàn bộ nước Nguyệt Hàn này, ai cũng phải cho Hoắc Anh Tuấn một chút mặt mũi.
Một tiếng đồng hồ sau.
Xe nhỏ lái vào nhà của biệt thự nhà họ Tống, trang vườn rộng rãi, trang nghiêm nhưng lại không giống với nhà họ Hoắc. Mà biệt thự của nhà họ Tống, phong thủy hữu tình, lang phường uyến chuyển, trong sân tùy tiện chỉ một cây cảnh thì giá cả cũng có thể so với một cái nhà bên ngoài.
Trải qua một nơi cổng hình vòm, Lâm Minh Kiều đi về phía trước nhìn thấy một cô gái vóc người thon dài cao gầy, đối phương đi rất nhanh, cô chỉ thấy rõ người phụ nữ này có gò má rất đẹp, nhưng đã đủ để cho cô kinh ngạc.
“Sao vậy?” Khương Tuyết Nhu quay đầu nhìn cô.
Lâm Minh Kiều kích động bắt lấy cánh tay nhỏ bé của cô, nhỏ giọng nói: “Cậu vừa rồi có nhìn thấy cô gái kia không, cô ấy thật giống như… Bạn gái trước của anh cả tớ, tớ đã thấy qua hình trong điện thoại di động của anh ấy”
Khương Tuyết Nhu ngẩn người, đối với Lâm Minh Sâm, cô là vừa quen thuộc vừa xa lạ, dẫu sao không có Lâm Minh Kiều luôn nói là Lâm Minh Sâm luôn phối hợp giúp đỡ cô thì cô đã không để ý.
Nhưng Lâm Minh Sâm người này luôn là một người nói năng thận trọng, không hiếu phong tình, luôn là khiến cho người khác tràn đầy áp lực, để cho cô hoàn toàn không có cách nào tiếp xúc được với anh ta như bọn người Đường Hiếu.
“Không thể nào, chưa nghe nói qua anh cả của cậu có bạn gái a”
“Chính là hồi đó xuất ngoại du học rồi quen nhau. Tớ cũng chưa thấy qua, nhưng mà suy nghĩ một chút, đại khái là tớ nhớ có một lần yêu duy nhất”
Lâm Minh Kiều cảm khái nhỏ giọng nói, sau khi nói xong quay đầu hỏi quản gia: “Chú quản gia, vị đại mỹ nữ mới vừa đi qua kia là ai vậy?
Thật là đẹp và có khí chất quá”
“Là cô cả của nhà họ Tống chúng tôi”
Quản gia nghe được Lâm Minh Kiều thân thiết gọi mình như vậy, đối với cô ấn tượng tốt hơn nhiều.