Chương 707
Không lâu sau, mấy người đàn ông liền đập hết toàn bộ đồ trong nhà, cho đến khi không còn chỗ nào hoàn chỉnh mới hài lòng rời đi.
Sau khi bọn họ đi khỏi khoảng năm phút, rương hành lý mới được mở ra từ bên trong.
Hiểu Lãnh mặt nghiêm túc tái nhợt bò ra, đôi mắt đỏ lựng, vụng về ôm lấy cái đầu đầy máu của Hiểu Khuê.
“Anh, em đau quá.” Hiểu Khuê mơ mơ màng màng nhìn cậu, trong tay còn đang cầm bọc đồ ăn vặt.
“Hiểu Khuê đừng sợ, anh sẽ lập tức đưa em đi bệnh viện” Khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của Hiểu Lãnh giờ gấp đến độ chảy cả nước mắt.
Cậu vừa cõng Hiểu Khuê chạy vừa dùng đồng hồ thông minh gọi điện cho xe cấp cứu, xong xuôi hết mới gọi cho Khương Tuyết Nhu: “Mẹ, Hiểu Khuê bị thương rồi.”
“Cái gì?”
Khương Tuyết Nhu vừa mới tới bệnh viện, nghe được lời nói của Hiểu Lãnh liền cảm thấy tim mình lạnh như băng: “Làm sao lại bị thương, có nghiêm trọng không?”
“Mẹ, con không nói chuyện nữa, Hiểu Khuê ngất rồi, con mới vừa gọi xe cấp cứu, con sẽ nhanh lập tức đưa Hiểu Khuê đến bệnh viện. Thanh âm nghẹn ngào của Hiểu Lãnh truyền đến.
Khương Tuyết Nhu hiểu rõ tính tình của Hiểu Lãnh, nếu như Hiểu Khuê không bị thương quá nghiêm trọng thì thằng bé tuyệt đối sẽ không xuất hiện biểu cảm như thế.
Một cảm giác vô lực hoang mang bao trùm khiến cô suýt nữa không đứng vững được.
Thời điểm chạy đến phòng cấp cứu bệnh viện khác, cô liền thấy bóng dáng Hiểu Lãnh cô đơn lẻ loi đứng ở trên hành lang, trên cánh tay và khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu toàn là máu.
Vừa nhìn thấy Khương Tuyết Nhu, cậu liền khóc to nhào vào ngực cô.
“Mẹ, đều tại con không tốt, con không nên kéo Hiểu Khuê trốn vào trong rương hành lý.”
“Đừng khóc, chuyện gì xảy ra vậy?” Khương Tuyết Nhu xóa sạch vết máu trên mặt cậu, lòng đau từng cơn.
“Mẹ, không lâu sau khi mẹ đi liền có mấy người xông vào nhà, con liền mang theo Hiểu Khuê trốn trong vali, bọn họ không tìm được bọn con, cuối cùng liền cho người đập đồ trong nhà, thời điểm dùng côn thép đập vali không may đập trúng đầu Hiểu Khuê”
Hiểu Lãnh khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem: “Hiểu Khuê sợ bọn họ phát hiện, đau cũng không dám kêu, chờ sau khi bọn họ đi khỏi, con mới mang Hiểu Khuê ra
Khương Tuyết Nhu tức đến run người.
Cô không bao giờ ngờ được lại có người dám to gan xông vào nhà mình như thế.
Cô không dám tưởng tượng, nếu như không nhờ Hiểu Lãnh phản ứng nhanh, hậu quả tối nay của hai đứa trẻ chưa chắc đã nhẹ hơn.
Cô vừa đau lòng vừa tự trách, vất vả lắm hai đứa mới quay lại một lần, người làm mẹ lại không bảo vệ tốt cho bọn nhỏ.
Hiểu Khuê là một đứa trẻ sợ đau như vậy, làm sao nó có thể chịu nhịn mà nằm yên ở trong hành lý. Lập tức Khương Tuyết Nhu liền không nhịn được đỏ mắt.
“Mẹ, đều tại con không tốt, con hẳn nên tắt đèn đi, là con vô dụng, không bảo vệ tốt cho em gái.” Hiểu Lãnh cắn chặt răng, trong mắt ngập tràn áy náy và hận thù, cậu hận mình vô năng.
“Hiểu Lãnh, con không nên tự trách, con đã làm rất giỏi rồi, con không tắt đèn là đúng.”
Khương Tuyết Nhu nằm hai vai của cậu bé: “Những người đó khẳng định đã ở dưới lầu quan sát từ trước, bọn họ biết nhà chúng ta sáng đèn, nếu như con đột nhiên tắt đi, trái lại bọn họ sẽ chắc chắn biết có người núp trong nhà, con và Hiểu Khuê trốn trong vali cũng sẽ bị phát hiện, đến lúc đó hai đứa sẽ bị thương.
“Mẹ, là ai vậy, là ai độc ác như thế?” Hiểu Lãnh dựa vào ngực cô thống hận nói: “Con sẽ báo thù cho Hiểu Khuê!”
“Con còn quá nhỏ, mẹ sẽ báo thù cho em” Khương Tuyết Nhu nheo mắt. Dám làm tổn thương Hiểu Khuê của cô, một người cũng đừng nghĩ thoát được.
Lúc này bác sĩ đi ra: “Đứa trẻ chảy máu quá nhiều, nhưng bệnh viện chúng tôi lại thiếu nhóm máu AB, cô là mẹ đứa trẻ, cô có nhóm máu AB phải không?”
“Tôi không phải.” Khương Tuyết Nhu lộ vẻ buồn rầu.