Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 690




Chương 690: Nói chuyện cũng có cần phải nói lâu như vậy không?

Quý Tử Uyên tìm một vị trí ở ghế sofa đối diện cô rồi ngồi xuống, rõ ràng khóe miệng đang mỉm cười nhẹ nhàng như gió mùa xuân nhưng lại tạo cho người đối diện cảm giác chèn ép vô cùng lớn: “Giao bản thảo cho tôi”

“Xem ra Thang Nhược Lan rất thật thà với anh” Khương Tuyết Nhu thản nhiên mỉm cười: “Rốt cuộc một người phụ nữ đạo đức giả như vậy có gì tốt chứ?”

“Quả thật là cô ấy có rất nhiều khuyết điểm, có điều cô ấy vẫn là người phụ nữ của tôi.” Quý Tử Uyên thản nhiên nói: “Khương Tuyết Nhu, đừng đối đầu với tôi, hậu quả chọc giận cậu ba của Nguyệt Hàn là thứ mà cả nhà họ Diệp cũng không gánh nổi đầu. Tối nay, cô mất mặt như vậy vẫn còn chưa đủ sao?”

Khóe miệng Khương Tuyết Nhu nhếch lên lộ ra một tia giễu cợt: “Quý Tử Uyên, con mắt của cậu ba Nguyệt Hàn anh cũng không được tốt lắm đâu, anh đi thay một cặp kính mới đi” .

Hai mắt Quý Tử Uyên híp lại hiện ra sự lạnh lẽo tột cùng: “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn thôi.”

“Vốn dĩ chuyện của tôi và Thang Nhược Lan cũng coi như là thù cũ, tôi thật sự không muốn lật số tính toán chuyện cũ, nhưng chỉ có điều… ai bảo anh Quý đây điên cuồng ngang ngược như vậy chứ?”

Khương Tuyết Nhu cười khẩy: “Tùy tiện một câu nói đã đuổi bố tôi ra khỏi bệnh viện Quý Thị”

Quý Tử Uyên sửng sốt một hồi, anh ta nhíu mày: “Tôi không biết có chuyện này.”

“Cho dù anh biết thì cũng sẽ để Hoắc Anh Tuấn làm như vậy, ai bảo ba người các anh đều là cả mè một lứa chứ!”

Khương Tuyết Nhu đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng: “Muốn tôi đưa bản thảo cho anh, tôi thấy anh Quý đây vẫn chưa tỉnh ngủ đâu, coi tôi là nhân viên cấp dưới của Quý Thị các người chắc? Cũng được thôi, nếu anh muốn chỉnh đốn Diệp thị thì anh cứ chỉnh đốn đi, dù sao bố tôi cũng chẳng cần tôi làm người thừa kế gì đó, mà nói thật thì tôi cũng chẳng thèm muốn gì, đâu phải tôi không có tiền. Có điều tôi phải nhắc nhở anh một câu, đừng để trộm gà không được còn mất nắm gạo. Anh nhìn xem, chẳng phải Hoắc Anh Tuấn cũng như vậy đó sao?”

Quý Tử Uyên chưa từng bị người nào phản nghịch ngay trước mặt như vậy nên không tránh được tức giận, đến mức bóp nghẹt đầu thuốc trong tay ngay tại chỗ.

“Quý Tử Uyên, ba năm trước, tôi rất cảm ơn anh đã tìm bác sĩ cứu bố tôi. Nhưng sau khi tôi biết Tiêu Nhi nhảy xuống biển mà chết thì một chút biết ơn anh cũng không còn. Thấy anh là người nhưng cư xử như một con chó, lại có thể coi loại phụ nữ như Thang Nhược Lan làm báu vật, đúng là đầu có đạn”

Khương Tuyết Nhu nói xong liền rời đi, không thèm ngoảnh mặt lại.

Phía sau cô, Quý Tử Uyên lạnh lùng vung tay lên, một hàng ly để cao rơi xuống đất, khuôn mặt anh ta lạnh lùng như một tảng băng.

Xa xa có hai dáng người cao gây đi tới, Tống Dung Đức trợn mắt há hốc mồm: “Không phải chứ, Khương Tuyết Nhu đã nói cái gì mà có thể làm cho anh tức giận đến mức này vậy?”

Phải biết rằng trong ba người bọn họ, chỉ có Quý Tử Uyên giống như một con hổ biết cười, bình thường đều không có ai nhìn thấy được cảm xúc của anh ta.

Nhưng Hoắc Anh Tuấn lại nở nụ cười, cười trên nỗi đau của người khác: “Bây giờ các người đã biết lý do vì sao mà lúc nào tôi cũng có thể bị người phụ nữ kia chọc tức đến chết rồi nhỉ?”

“Tử Uyên, đừng tức giận nữa” Tống Dung Đức an ủi anh ta mấy câu: “Chỉ cần một câu nói của anh, mấy anh em chúng ta dìm chết tập đoàn Diệp thị và tập đoàn Hồng Nhân cũng không thành vấn đề.”

“Cậu cho rằng Diệp thị là con gà mớ rau ở chợ rau sao mà một câu là có thể dìm chết?” Quý Tử Uyên hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Vô dụng thôi, hiện giờ Khương Tuyết Nhu không có bất kỳ điểm yếu nào.”

Hoắc Anh Tuấn ngẩn cả người, Tống Dung Đức lúc nói: “Không thể nào, sao một người lại không có bất cứ điểm yếu nào được?”

“Có lẽ một người đã từng mất đi tất cả sẽ không có bất cứ điểm yếu nào” Quý Tử Uyên nghiền ngẫm nói. Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy hơi bất thường.

Anh quay đầu lại đi tìm Khương Tuyết Nhu trong đám người theo bản năng, lại vừa hay nhìn thấy bóng lưng Khương Tuyết Nhu đang rời đi cùng với cậu chủ của Tạ thị.

Xuyên qua cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt từ trần đến sàn còn có thể nhìn thấy hai người vừa đi vừa cười nói.

Suýt chút nữa anh đã nghiền nát ly rượu vang trong tay.

Khoảng năm phút sau, anh thật sự không thể ngồi yên được nữa, bảo Tống Dung Đức lúc đưa Nhạc Hạ Thu trở về rồi lấy cớ rời đi trước.

Cả đường đi anh đều bám theo xe của anh Tạ, mãi cho đến khi xe dừng ở bãi đậu xe ở cửa khu biệt thự Hằng Thịnh, nhưng đợi cả nửa tiếng đồng hồ cũng không thấy Khương Tuyết Nhu từ trên xe bước xuống.

Đèn trong xe vẫn còn sáng, cũng không biết hai người bọn họ đang làm gì. Nói chuyện cũng có cần phải nói lâu như vậy không? Chắc không phải là đang…