Chương 687
“Cô Khương chắc sẽ không đạo ý tưởng đâu nhỉ?” Sở Văn Khiêm giễu cợt như có ý ám chỉ.
Anh ta vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Khương Tuyết Nhu.
Chỉ có Thang Nhược Lan là nở nụ cười rộng lượng mà nói: “Thật ra nghe kỹ thì không có giống mấy đâu, hơn nữa ca khúc mà Tuyết Nhu vừa mới sáng tác ra này có nhịp điệu nhanh hơn so với bài “Mộng thiên đường” của tôi, và nó cũng mang ý nghĩa khác nữa”.
Khương Tuyết Nhu liếc nhìn Thang Nhược Lan, sao cô lại nghe ra thật ra ý nghĩa trong lời nói này cũng đang gián tiếp thừa nhận mình ăn cắp ý của cô ta, nhưng chỉ thay đổi phong cách âm nhạc một chút nhỉ? Cô ta lên tiếng nói như vậy khác nào càng nhấn mạnh cô ta là người vô cùng rộng lượng.
Quả nhiên một lúc sau đã nghe thấy Hà Tĩnh Nhi nói: “Cô Thang, cô có thể rộng lượng nhưng không thể giúp cho cái loại ăn cắp như vậy được. Chỉ cần chỉnh sửa lại một chút là có thể nói là do mình làm ra, như vậy cũng không hề công bằng gì đối với tác giả nguyên tác”
Diệp Minh Ngọc cũng toát lên vẻ bối rối: “Chị à, mặc dù chúng ta đều là người nhà họ Diệp nhưng em cũng không thể không nói phải trái được”
Nhạc Hạ Thu không nói gì mà chỉ nhìn mọi người đều đang nhằm vào Khương Tuyết Nhu. Trong lòng cô ta rất vui sướng, lặng lẽ đi đến nói vào tại Hoắc Anh Tuấn: “Anh Tuấn, như vậy thật sự là ăn cắp ý tưởng sao?”
Gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh tuấn vô cùng lạnh lẽo, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Tống Dung Đức không kìm được mà nói: “Không phải nói sao chép hoàn toàn, nhưng ít nhất giống nhau đến sáu phần rồi. Tôi nói rồi mà, cô ta còn có thể sáng tác được sao, suy nghĩ cả nửa ngày hóa ra lại là sao chép của Thang Nhược Lan. Thật sự không biết ai cho cô ta mặt mũi để lên trên đài tát vào mặt Thang Nhược Lan, thật là coi mọi người là kẻ ngốc sao?”
Nhạc Hạ Thu nghe thấy như vậy thì rất thoải mái, ngoài mặt thì làm ra vẻ lo lắng nhưng trong lòng đã vui như nở hoa.
Trước sự trách mắng của mấy ngời dưới sân khấu, Khương Tuyết Nhu nở nụ cười mờ nhạt và cũng rất bình tĩnh đánh một bài hát mà tất cả mọi người chưa từng nghe qua.
Bài hát này vô cùng nhẹ nhàng dễ chịu.
Nhưng cô lại hát lên bài hát kinh điển bằng chất giọng tự nhiên của mình.
Kết thúc bài hát này, Khương Tuyết Nhu lại đổi sang một bài hát khác.
Phong cách nhạc của những bài hát này không giống nhau, hơn nữa cũng chưa từng có ai nghe qua.
Sau khi đàn hát xong, vẻ mặt của tất cả mọi người đều kỳ lạ.
Chỉ có sự bất an trong lòng Thang Nhược Lan càng ngày càng sâu đậm hơn.
Hà Tĩnh Nhi hét toáng lên: “Mọi người đang nói chuyện cổ ăn cắp, cô đàn bài hát để làm gì? Cho dù đàn có hay như thế nào cũng không thể che giấu được chuyện cô ăn cắp đầu”
Khương Tuyết Nhu không hề để ý đến cô ta mà nhìn về phía ông Khang: “Ông cảm thấy hai ca khúc sau như thế nào, có giống với ca khúc của ai trong giới ca sĩ hay không?”
Ông Khang lắc đầu: “Đây đều là những ca khúc mới”
“Cô Hà, anh Sở, hai người cảm thấy sao?” Khương Tuyết Nhu lại nhìn về phía mấy người hung dữ ở phía trước.
Sở Văn Khiêm lạnh lùng nói: “Cái chúng tôi nói là ca khúc đầu tiên của cô, vả lại mặc dù ca khúc sau rất lạ nhưng ai mà biết cô có đi ăn cắp ca khúc ở nước ngoài hay không?”
“Vì vậy tôi mới hỏi ông Khang trước, anh nghĩ với thân phận của ông Khang sẽ không phân biệt ra được sao?” Khương Tuyết Nhu bình tĩnh phản bác lại.
Vị trí của ông Khang trong làng âm nhạc được mọi người kính trọng, mặc dù địa vị của Sở Văn Khiêm có cao như thế nào trong lĩnh vực kinh doanh thì cũng không dám ngang nhiên phủ nhận ông ta, vì vậy anh ta đột nhiên trở nên im lặng.
Khương Tuyết Nhu chậm rãi đứng lên, nhìn Thang Nhược Lan với đôi mắt vô cùng bình tĩnh, sau đó đột nhiên cười: “Thang Nhược Lan, cô thấy thế nào?”