Chương 686: Mộng thiên đường
Khương Tuyết Nhu chỉ cười nhạt trước những lời bàn tán của mọi người, sau khi dùng ngón tay ấn xuống phím đàn, trong sảnh tiệc lập tức im lặng.
Cô điều chỉnh tai nghe, giọng nói êm tai vang lên: “Đây là bài hát mới của tôi, hôm nay lần đầu tiên tôi vừa đàn vừa hát, làm phiền đôi tại nhỏ của mọi người rồi!”
“Cô ta điên rồi sao? Còn hát ca khúc mình tự sáng tác?”
“Đừng nói cô ta ghen tị với Thang Nhược Lan, muốn lấn át cô ấy đấy nhé, nhưng còn tùy thuộc vào chuyên môn!”
“Dạo này cô chủ nhà nhà ai cũng có thể sáng tác, quả thực xúc phạm âm nhạc!”
Chỉ là, giữa lúc mọi người rỉ tai thì thầm, một tiếng nhạc vui vẻ kèm theo tiếng piano chậm rãi vang lên: “Em nói anh hãy đứng ở đây đi.
Máy bay lướt qua bầu trời xanh thẳm.
Em sắp đi xa.
Em sắp bay tới chỗ xa hơn.
Nước mắt rơi trên ngực.
Tình yêu này sẽ không chấm dứt.
Chúng ta cùng nhau theo đuổi giấc mơ tương lai. Đây đâu phải là kết thúc, là bắt đầu thôi.”
Mọi người dần dần im lặng lắng nghe bài hát mới này, giọng hát vui sướng mang theo chút buồn man mác khi ly biệt lập tức kéo rất nhiều người rơi vào ký ức, là khoảng thời gian năm ấy tốt nghiệp đại học chia tay người thương, mỗi người một đường chạy về phía giấc mơ của mình.
Có chút buồn, lại có chút xúc động lòng người. Hoắc Anh Tuấn nhìn người phụ nữ đang tỏa sáng trên sân khấu với vẻ khó tin.
Cô rõ ràng cúi đầu, nhưng trên người cô tỏa ra ánh sáng không ai có thể ngăn cản.
Lúc nào cô cũng vậy, lần nào cũng mang đến kinh ngạc cho anh.
Thảo nào cô có lòng tin bước lên sân khấu, bất kể là trình độ piano hay là giọng hát đều giỏi hơn Thang Nhược
Lan rất nhiều.
Nhạc Hạ Thu nhìn ánh mắt si mê của Hoắc Anh Tuấn, cả người cô ta gần như phát điên, cô ta còn tưởng rằng Khương Tuyết Nhu sẽ bị mất mặt.
Vì sao lại như vậy, Khương Tuyết Nhu của ba năm trước đây rõ ràng dễ dàng bị giết giống như một con kiến cơ mà.
Vậy mà ba năm sau, lại làm đàn ông ở Nguyệt Hàn phải nhìn cô bằng con mắt khác.
Mà Thang Nhược Lan đứng bên cạnh Khương Tuyết Nhu, càng cảm thấy khó chịu tới mặt mày tái nhợt.
Chẳng ai hiểu Khương Tuyết Nhu hơn cô ta. Đúng đây là ca khúc sở trường của Khương Tuyết Nhu.
Chẳng mấy chốc, âm cuối của ca khúc cũng kết thúc.
“Hay!” Ông Khang dẫn đầu vỗ tay trước: “Bài hát rất hay, đàn rất tốt, ca từ rất tuyệt!” “Cô Khương, ca khúc này do cô viết thật sao?” Tổng giám đốc Lăng của tập đoàn Thái Tiêu ngạc nhiên hỏi.
“Nhạc và lời bài hát đều do tôi viết.” Khương Tuyết Nhu đứng dậy, cúi đầu chào ông Khang một cái thật sâu: “Ông Khang, đã nghe danh từ lâu.”
Ông Khang hết lời khen ngợi: “Tài hoa của cô Khương đến bây giờ mới chịu bộc lộ, thật làm người ta tiếc nuối, cô Khương có muốn xuất đạo không, tôi có quen biết nhiều công ty âm nhạc, có thể “Cảm ơn lòng tốt của ông Khang, âm nhạc không phải là giấc mơ của tôi, chỉ là sở thích của tôi mà thôi.” Khương Tuyết Nhu lịch sự từ chối: “Ngày thường tôi rất bận rộn, cũng không có nhiều thời gian..
Tổng giám đốc Lăng cười ha ha: “Ông Khang à, ông có điều chưa biết, cô Khương là nhà thiết kế kiến trúc nổi tiếng khắp thế giới. “Vậy thật đáng tiếc.” Ông Khang lộ ra vẻ mặt khâm phục.
Lúc này, Nhạc Hạ Thu không nhịn được nói: “Lẽ nào cô sao chép bài hát của Thang Nhược Lan, ca khúc này rất giống với ca khúc “Mộng thiên đường” khiến Thang Nhược Lan nổi tiếng mà tôi từng nghe.
Mọi người khẽ sửng sốt, có người nói: “Nghe câu này xong, hình như thấy có vẻ giống thật.