Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 673




Chương 673: Cút ra ngoài

“Tên khốn kiếp Sở Văn Khiêm kia” Vệ Phương Nhạc nghẹn ngào: “Bảo Diệp Diêu Đông giúp đỡ con, chờ ông ta lấy lại tập đoàn Diệp Thị, nhà họ Sở sớm muộn cũng sẽ phải nịnh nọt con”

“Mẹ, con và bổ sẽ ở bên ngoài chờ mẹ”

Diệp Minh Ngọc rơm rớm nước mắt nói.

Trong bệnh viện.

Khương Tuyết Nhu đang ở bên cạnh Diệp Gia Thanh truyền nước biển.

Sau khi Vệ Phương Nghi bị bắt, mặc dù Diệp Gia Thanh đã hả giận, nhưng cũng bởi vì chịu kích thích nên sức khỏe của ông ta lần nữa chuyển biến xấu, trước mắt được đưa đến bệnh viện để điều trị.

Không lâu sau, ông cụ Diệp và bà cụ Diệp cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Gia Thành, bà cụ Diệp lập tức rơi nước mắt: “Vệ Phương Nghi mất trí rồi, những năm qua nhà họ Diệp chúng ta còn chưa đối xử đủ tốt với cô ta sao, ba năm trước chuyện con xảy ra tai nạn chắc chắn cũng có liên quan đến cô ta, may mà lúc đó ta và bố con nhờ Tuyết Nhu chăm sóc con, nếu không…”

Ông cụ Diệp cũng không rét mà run, lúc này nghĩ lại, ông ta thật lòng cảm ơn Khương Tuyết Nhu nói: “Nhà họ Diệp nợ con quá nhiều”

Khương Tuyết Nhu cười nhạt không nói: “Ông nội, ông không cần phải bận tâm đầu, bởi vì cháu chừng từng mong đợi từ nhà họ Diệp, cho nên cũng không buồn”

“Cháu..” Ông cụ Diệp không còn mặt mũi nào.

Bà cụ Diệp kéo ông bạn già: “Tuyết Nhu nói cũng đâu có sai, chúng ta tự làm tự chịu, quả thực khiến cho người khác đau lòng. Chuyện này cũng trách bà, năm đó không nên ngăn cản Gia Thành và mẹ con ở bên nhau, bà thực sự xin lỗi”

Ông cụ Diệp xấu hổ nắm chặt tay, ho nhẹ một tiếng: “Bà nội con nói đúng, sau này thường xuyên đến nhà cũ của nhà họ Diệp, nơi đó vẫn luôn là nhà của con”

Khương Tuyết Nhu hơi ngẩn người ra, trong lòng vô cùng phức tạp, thật ra khi cô đến Kinh đô, cô mong rằng ông bà nội có thể nói ra những lời này, nhưng… không, ở nơi đó cô vẫn luôn phải dè dặt cẩn thận, luôn xem như người ngoài.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Diệp Minh Ngọc đẩy Diệp Diều Đông đi vào.

“Các người đến đây làm gì?” Diệp Gia Thành nhìn thấy bọn họ, tức giận đến mức ho khan dữ dội.

“Gia Thành, con đừng kích động ảnh hưởng xấu đến sức khỏe” Ông cụ Diệp chỉ ra bên ngoài nói với hai bố con Diệp Diêu Đông: “Các người còn có mặt mũi mà đến đây sao, cút ra ngoài”

“Ông nội, chúng cháu đến đây để xin lỗi, cháu thật sự không biết những chuyện mà mẹ cháu đã làm” Vành mắt Diệp Minh Ngọc đỏ hoe ngẩng đầu lên vẻ mặt oan ức nói.

“Cô không biết sao?” Khương Tuyết Nhu cười lạnh: “Lần nào cũng đều là cô đưa bố đi khám sức khỏe, hai mẹ con các người sớm đã thông đồng với nhau chứ gì, chẳng qua là lần này Vệ Phương Nghi đã nhận hết trách nhiệm, cô may mắn thật đấy!”

Ngừng một lát, cô lại nhìn về phía Diệp Diêu Đông: “Chú hai, tôi còn gọi chú một tiếng chú là do tôi có giáo dưỡng, nếu tôi là chú thì tôi cũng không còn mặt mũi nào xuất hiện ở đây đâu, một khi bố tôi chết vì trúng độc, nhà họ Diệp sẽ thật sự trở thành tài sản của hai bố con các người, người được hưởng lợi nhiều nhất chính là hai người, Vệ Phương Nghi chỉ là ngồi tù thay các người”

Vẻ mặt Diệp Diêu Đông co quắp một lúc, nói: “Anh cả như cha, sao em có thể làm ra chuyện giết anh trai như thế này. Anh cả, em ở đây quỳ gối xin lỗi anh, những năm qua, em đã bị Vệ Phương Nghi mê hoặc rồi, em đã làm sai quá nhiều chuyện”.

Ông ta nói xong đứng dậy khỏi xe lăn rồi quỳ xuống đất, nhưng bởi vì chân của ông ta không có sức, cánh tay mềm nhũn, cả người ngã xuống đất, trông thê thảm vô cùng.

“Bố” Diệp Minh Ngọc vội vàng khóc òa lên đến đỡ ông ta.