Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 664




Chương 664: Hôm nay tôi đến đây không phải để làm vậy

Nhưng mà khi nhìn vào cách mà người này mặc nó thì vô cùng ưu nhã tôn quý, giống như là có thêm ánh sáng rực rỡ bao phủ, khiến cho người ta nhìn không nỡ rời mắt.

Đôi mắt tĩnh mịch của người đó từ từ nâng lên trong làn khói. Bốn mắt nhìn nhau, Khương Tuyết Nhu lập tức sửng sốt.

Lúc này đứa nhỏ ở bên nhà hàng xóm mở cửa ra để đi vứt rác thì nhìn thấy Khương Tuyết Nhu, trong nháy mắt ngẩng lên nhìn Khương Tuyết Nhu cười nói: “Chị ơi, chị vừa mới về sao, bạn trai của chị cũng đã chờ ở đây một tiếng đồng hồ rồi, khi em tan học về thì đã nhìn thấy anh ấy”

“Anh ấy không phải là bạn trai của chị” Khương Tuyết Nhu lúng túng nói.

“Chị không cần phải che dấu đầu, lần trước em cũng đã nhìn thấy hai người rồi” Đứa nhỏ nói xong thì cũng nhanh chóng đóng cánh cửa lại.

Cách một cánh cửa Khương Tuyết Nhu vẫn có thể nghe được tiếng từ nhà hàng xóm, tiếng của người mẹ đang mắng con: “Thằng nhóc này, mẹ bảo con đi vứt rác mà con đang nói lung tung cái gì đó?”

“Con không có nói lung tung, sáng sớm hôm nay con đi học còn nhìn thấy anh trai kia cùng con đi xuống thang máy, chính mẹ cùng các dì đã nói, nếu như không cưới nhau mà yêu đương như vậy thì đều là lưu manh đùa nghịch.”

Trán của Hoắc Anh Tuấn đầy vạch đen.

Đôi má của Khương Tuyết Nhu cũng có chút nóng lên, tỏa nhiệt luôn rồi, cô nhanh chóng lấy ra chiếc chìa khóa mở cửa đi vào nhà: “Anh lại đến đây làm gì vậy?”

Bờ môi của Hoắc Anh Tuấn giật giật: “Không hoan nghênh tôi đến sao?” Sau khi nói xong thì anh liền ảo não, thứ mà anh muốn nói không phải là những điều này.

Khương Tuyết Nhu liếc mắt nhìn anh sau đó cười lạnh nói: “Bây giờ mỗi lần anh đến đây đều là để ngủ, xin lỗi, hôm nay tôi rất mệt, không muốn ngủ cùng anh”

“Hôm nay tôi đến đây không phải để làm vậy”

Hoắc Anh Tuấn bị lời nói của cô làm tức giận: “Đủ rồi, Khương Tuyết Nhu! Đừng làm tôi giống như là một kẻ lưu manh nữa”

“Anh vốn dĩ chính là như vậy mà” Khương Tuyết Nhu tức giận thở gấp, đôi mắt sáng trưng anh, đôi má ít thịt kia phình lên, rõ ràng là tức giận mà tại sao lại lộ ra vài phần đáng yêu.

Trong lòng của Hoắc Anh Tuấn lại cảm thấy nhột nhột, sau đó trầm thấp nói: “Hôm trước cô cũng biết là tôi bị người ta hãm hại, còn hôm qua… hôm qua ai bảo cô chọc tức tôi như vậy chứ?”

Khương Tuyết Nhu ồ một tiếng: “Vậy thì thời điểm tôi chọc tức anh thì anh làm như vậy, nếu là người phụ nữ khác cũng chọc giận anh thì có phải là anh cũng sẽ làm như vậy không?”

“Cô cho rằng tôi là một kẻ cặn bã như vậy ư?” Ngữ khí của Hoắc Anh Tuấn phiền muộn.

Khương Tuyết Nhu âm thầm nói: Không phải anh chính là như vậy sao?

Nhưng mà ngoài miệng thì cũng không dám nói, đôi mắt đẹp tỏa ra tia sáng chói mắt có chút chờ mong, còn giống như là có nguyên nhân khác, ngữ khí cũng có mang theo tia hờn dỗi: “Vậy thì tại sao hết lần này đến lần khác anh lại đối xử với tôi như vậy?”

Hoắc Anh Tuấn cũng không bỏ sót ánh mắt của cô, trong lòng cũng khẽ rung động, vậy mà lại sinh ra cảm giác muốn tiến tới ôm lấy cô.

Nhưng trong đầu anh lại bỗng nhiên hiện lên bộ dáng ôn nhu của Nhạc Hạ Thu, anh thu lại ánh mắt của mình lại, lấy hộp thuốc từ trong túi quần ra: “Một hộp thuốc là trị thương, một hộp là thuốc tránh thai, cô nhớ uống đấy”

Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu, đôi mắt dễ thương khẽ run lên, bên trong chan chứa những giọt nước mắt phẫn nộ: “Hoắc Anh Tuấn, anh có ý gì, anh sợ tôi có thai ảnh hưởng đến tình cảm của anh với Nhạc Hạ Thu sao? Đã như vậy thì tại sao anh lại đụng vào tôi?”

“Về sau tôi sẽ không đụng vào cô nữa, nhớ là uống hết thuốc, chuyện ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn mà thôi” Trong lòng của Hoắc Anh Tuấn cứng ngắc nói.

“Hoắc Anh Tuấn, anh đúng là không phải là người, anh cút cho tôi!” Khương Tuyết Nhu đẩy anh đi ra ngoài, ở trên khóe mắt còn có nước mắt đang chảy ra.

Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy cô khóc như vậy, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì. Từ sau khi cô trở về lúc nào cũng mang dáng vẻ bén nhọn, lạnh lùng, hầu như chưa từng nhìn thấy cô khóc. Môi của anh khẽ nhúc nhích theo bản năng nói: “Khương Tuyết Nhu, thật ra tôi cũng không chán ghét cô như vậy đâu”.

Khương Tuyết Nhu cười, trên mặt lộ vẻ bị thương trào phúng: “Có ý gì đây, chẳng lẽ là tôi phải cảm động sau đó khóc lớn sao?”