Chương 634: Chúc mừng
Phòng làm việc bỗng nhiên an tĩnh lại, cô ngẩng đầu: “Các vị, tôi không phải muốn tuyệt đường của ai, lần đầu trở lại, tôi cũng đã nói tập đoàn này không mang họ Hoắc, nhưng các người thì sao? Các người mang Hoắc Anh Tuấn cùng Nhạc Hạ Thu đội lên đầu thành tổ tiên mình.
Mấy ngày trước, ở sảnh tập đoàn, Hoắc Anh Tuấn cùng Nhạc Hạ Thu chỉ mũi mắng tôi, cổ đông các người còn quỳ liếm gót giày họ, từng người đều muốn tôi cút đi, nếu các người thích nịnh nọt họ Hoắc và họ Nhạc, đi ngay tìm bọn họ đi.”
“Chúng tôi lúc đó không phải là vì tập đoàn mà không muốn đắc tội bọn họ sao?” Chủ tịch Diêu ngượng ngùng nói: “Tôi nếu sớm biết cô đã tìm xong công ty xây dựng, tôi cũng không đến mức mặt dày mày dạn như vậy, tôi cũng là vì tập đoàn.”
“Còn nữa, nhìn lại ba năm vừa qua đi, chúng tôi vì tập đoàn vào nơi dầu sôi lửa bỏng, còn cô ở đâu.”
“Cô hôm nay nếu không đem cổ phần trả lại cho chúng tôi, cô cũng đừng nghĩ đi ra khỏi cánh cửa này.”
“Phải không, tôi ngược lại rất muốn xem một chút xem cửa này làm sao không thể đi ra.” Khương Tuyết Nhu cười một tiếng, từ cửa đột nhiên đi vào hai mươi người bảo vệ vây lấy các cổ đông.
Cổ động trẻ nhất cũng đã bốn mươi, năm mươi tuổi, thấy thế trận này sự kiêu căng nhất thời cũng đè xuống hơn một nửa.
Con người chủ tịch Uông nhìn một vòng, trực tiếp quỳ xuống: “Tuyết Nhu, cho cổ đông chúng tôi một con đường sống đi, chúng tôi lớn tuổi như vậy cũng chỉ muốn kiếm chút hoa hồng mà kiếm ăn thôi.”
“Đúng vậy, chúng tôi sau này đều nghe cô “
“Cô lui một bước, tôi lui một bước, dĩ hòa vi quý” Khương Tuyết Nhu xoa xoa trán, đây là cứng rắn không được, lại tới mềm.
“Được rồi, chủ tịch Uông, ông hôm qua còn chạy đi đưa lễ vật cho Nhạc Hạ Thu, còn có chủ tịch Vương, bà tuổi đã cao, mỗi ngày đều đi chạy bộ cùng Nhạc Hạ Thu không mệt sao, tôi chưa nghe được bà vì tập đoàn cầu xin lời nào, ngược lại toàn đứng trước Nhạc Hạ Thu mắng tôi.
Ngoài ra chủ tịch Diêu, từ khi tôi nhậm chức, ông còn mỗi ngày tới báo cáo chuyện tập đoàn cho Hoắc Anh Tuấn là muốn làm gì, Chủ tịch Trần, mỗi ngày đều đặt túi xách cho Nhạc Hạ Thu, vì cô ta tiêu tốn bao nhiêu tiền ăn uống vui chơi thì sao?”
Khương Tuyết Nhu vạch trần từng người, bọn họ mặt đều đỏ lên như gan lợn.
Ai cũng không ngờ tới hành tung của bọn họ lại bị
Khương Tuyết Nhu nắm giữ rõ ràng.
“Tại sao tôi đuổi các người, bởi vì các người lòng đã không ở nơi này, các người chỉ muốn dựa vào cái núi Hoắc Anh Tuấn và Nhạc Hạ Thu, cho rằng hai cái núi này sừng sững không đổ?”
Khương Tuyết Nhu cứng rắn nói: “Tôi ở trong lòng các người không được tín nhiệm, các người ngay trước tôi bề ngoài một vẻ, ngấm ngầm một vẻ, ở một tập đoàn, tôi không muốn nghe thêm bất kỳ tiếng nói của ai cả, tôi chỉ muốn nghe chính mình, bắt đầu từ hôm nay, Hồng Nhân cùng các người không còn quan hệ nữa. Bảo vệ, đem những người này đuổi ra ngoài cho tôi, sau này không cho phép bọn họ đi vào nữa.”
Bảo vệ rất nhanh hành động, cùng lúc đuổi ra ngoài tất cả cổ đông.
Ngay lập tức, phòng làm việc trở nên trống trơn, Trịnh Xuyên cảm khái nói: “Tuyết Nhu, cháu bây giờ thay đổi rồi, càng ngày càng giống một tổng giám đốc, so với mẹ cháu năm đó còn mạnh mẽ hơn, chú cũng tự thẹn không bằng”
“Chú Trịnh, sau này tập đoàn liền dựa vào chú và cháu.” Khương Tuyết Nhu khẽ mỉm cười.
Buổi chiều lúc đi thị sát, mới vừa đi tới bộ phận thị trường, vừa thấy bóng lưng một phụ nữ thấy cô đã vội vã quay đầu trở lại.
“Giám đốc Hà, thấy lãnh đạo tập đoàn tránh là không tốt lắm đâu.” Khương Tuyết Nhu cười mỉa mai nói.
“Chủ tịch… Khương, thật xin lỗi, tôi thật không nhìn thấy.” Giám đốc Hà nhắm mắt quay đầu lại nói xin lỗi: “Mắt tôi không tốt lắm.”
“Tôi thấy cô không chỉ mắt không tốt, lỗ tại cũng không tốt lắm” Khương Tuyết Nhu nghiền ngẫm cười nói: “Ví dụ như… bịa đặt hoàn toàn lời nói người khác, cô nói cũng lưu loát lắm.”
Giám đốc Hà hai chân khẽ run, cô ta nghĩ rằng tập đoàn Hồng Nhân lần này nếu không sập thì Khương Tuyết Nhu cũng bị đuổi đi.
“Giám đốc Hà, cô đã bị công ty đuổi việc, lập tức rời đi. Tôi đoán cô cũng sẽ không dám oán thán gì tôi làm có đúng hay không, dẫu sao cô đã sớm tìm được núi dựa, công ty Ảnh Hạ nhất định sẽ nhận cô.” Khương Tuyết Nhu đi đến bên cạnh cô ta thấp giọng nói. Sau khi nói xong, cô mới ưu nhã bước tới bộ phận thị trường.
Giám đốc Hà cắn răng, quay đầu lớn tiếng nói: “Không ngây ngô cũng không ngây ngô, có cái gì ghê gớm, cô Nhạc tương lai là bà chủ giàu có nhất nước Nguyệt Hàn, tôi rời khỏi đây, cô ấy liền sẽ an bài tôi vào tập đoàn Hoắc thị.”
Lư Hồng Khoa giận đến mức mặt lạnh xuống định mắng, Khương Tuyết Nhu vỗ vỗ bả vai anh ta, hoàn toàn bình tĩnh hướng về phía giám đốc Hà cười một tiếng: “Vậy chúc mừng nha.”