Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 626




Chương 626: Món cơm chiên trứng

“Thưa anh, anh muốn mua mấy cái.”

Hoắc Anh Tuấn suy nghĩ một chút: “Ba mươi bộ đi.”

Mua nhiều như vậy chắc là đủ cho cô mặc cả năm.

Cuối cùng, Hoắc Anh Tuấn thanh toán rồi xách túi lớn túi bé rời đi.

Đúng lúc này, Hà Tĩnh Nhi là con gái nhà họ Hà đang đi dạo phố mua sắm nhìn thấy, cô ta lập tức gửi tin nhắn cho  Nhạc Hạ Thu: “Hạ Thu, tôi vừa nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn bước vào cửa hàng nội y và đã mua rất nhiều đồ cho cô, thật sự ghen tị với cô quá.”

Lúc này, Nhạc Hạ Thu đang ở trong nhà nghỉ, vui vẻ cùng Lỗ Triết Hạn.

Phải hai mươi phút sau, cô ta mới bò dậy nhìn điện thoại di động, thấy Hà Tĩnh Nhi gửi tin nhắn đến, khóe môi cô ta cong lên đầy vẻ gợi cảm.

Hoắc Anh Tuấn cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện này, xem ra là vì an ủi cô ta mấy hôm nay bị Khương Tuyết Nhu làm nhục.

“Xem cái gì đấy? Chúng ta vui vẻ thêm lát nữa nào.” Lỗ Triết Hạn vừa nói vừa ngang ngược kéo cô ta tới hạ thân hắn.

“Không được, bạn tôi vừa gửi tin nhắn, Hoắc Anh Tuấn đang về rồi.” Nhạc Hạ Thu gắt giọng từ chối: “Nếu tôi thường về nhà muộn quá, sớm muộn Hoắc Anh Tuấn sẽ hoài nghi, nếu như tôi không còn cái núi này để dựa thì cũng sẽ không có tiền mang cho ông đầu”.

“Được rồi, nhưng mà nếu Hoắc Anh Tuấn biết chuyện giữa tôi và cô thì sao?” Lỗ Triết Hạn vừa nói vừa sờ cằm Nhạc Hạ Thu: “Không lẽ bình thường hắn ta không làm cô thỏa mãn à?”

“Ông nói đúng rồi đó. Anh ấy quả thật không bằng ông được.” Nhạc Hạ Thu cười duyên tán dương.

“Đồ tiểu yêu này, khó trách được bao năm nay tôi cũng chỉ thích vui vẻ với cô” Lỗ Triết Hạn cười ha hả, bụng hẳn to bự  béo núc khiến Nhạc Hạ Thu suýt nữa nôn mửa, nhưng mà trên mặt lại cố mà tỏ ra vui vẻ.

Sau khi rời khỏi khách sạn, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lập tức sầm xuống. Mặc dù Lỗ Triết Hạn trong chuyện chăn gối khiến cô ta bù lấp việc Hoắc Anh Tuấn không làm được, nhưng hắn chẳng khác nào quả bom hẹn giờ. Cô ta chỉ mong nhanh chóng lấy được hết các bức ảnh đó, giết chết hẳn, mới có thể hoàn toàn an tâm.

Tiểu khu Hằng Thịnh.

Hoắc Anh Tuấn nhấn chuông, lúc Khương Tuyết Nhu ra mở cửa, thấy trong tay anh xách túi lớn túi bé, không biết anh đã mua bao nhiêu.

“Tổng cộng ba mươi bộ.” Hoắc Anh Tuấn đặt trên ghế sa lon, ngửi được trong phòng khách mùi thức ăn rất thơm, bụng sôi lên: “Cơm đã nấu xong rồi sao?”

Tròng mắt anh sáng lên, giống như chú chó chăn cừu chờ được cho ăn.

Khương Tuyết Nhu im lặng chỉ trên bàn một mâm cơm rang trứng: “Cơm đây”

Hoắc Anh Tuấn đi tới nhìn một cái, chẳng qua là một đĩa cơm rang trứng rất bình thường những hạt cơm rất đều trứng, bên trong có vài cọng hành lá cắt nhỏ, nhìn tạm được, nhưng tay sờ vào thì thấy lạnh.

“Cô định cho tôi ăn đồ ăn nguội thế này sao?” Anh có chút tức giận, anh có ý tốt đi mua cho cô đồ lót vậy mà cô lại chỉ làm một bát cơm rang trứng nguội ngắt đuổi anh đi.

Người cao cao tại thượng như anh, rất lâu rồi không có bị ai qua loa lấy lệ dùng cơm rang trứng đuổi đi, đã thế cơm cũng không được rang lại, nguội ngắt.

“Ai bảo anh trở về chậm như vậy.” Khương Tuyết Nhu cất giọng lười biếng.

“Không phải là vì tôi đi mua đồ lót cho cô sao?”

“Là tôi bảo anh xé nội y của tôi sao?” Khương Tuyết Nhu tức tối phản ứng: “Thế có ăn hay không, nếu cảm thấy nguội thì anh dùng lò vi sóng mà hâm lại.”

Hoắc Anh Tuấn trợn mắt nhìn cô, Khương Tuyết Nhu căn bản phớt lờ anh, cầm quần áo đi vào trong tắm.

Sớm muộn cô cũng bị người đàn ông này tức chết, nội y phụ nữ mua về là có thể mặc ngay sao? Cô phải giặt qua một lượt, sấy khô mới có thể dùng được.

Hoắc Anh Tuấn trợn cả hai mắt lên, cuối cùng không chịu nổi cơn đói mà tự mình ăn, tuy chỉ là một bát cơm chiên trứng bình thường nhưng lại rất thơm và ngon hơn nhiều so với món bít tết mà Nhạc Hạ Thu đã làm tối qua.