Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 619




Chương 619: Đánh giá thấp

“Không có sao đâu mẹ, chẳng qua là chuyện nhỏ, anh ta sẽ không tìm con gây phiền phức nữa đâu.” Hoắc Phong Lang cười gượng nói: “Mẹ đi làm việc đi Chờ Hoắc Nhã Lam rời đi, anh ta tức giận suýt chút nữa bẻ gãy cả bút trong tay.

Thật ra thì, mỗi lần đều bị Hoắc Anh Tuấn áp bức, anh ta thật rất không cam lòng, giống như lần này lần, Hoắc Anh Tuấn dáng vẻ kiêu ngạo xông vào muốn đánh anh ta Đến giờ tan làm.

Sở Văn Khiêm bỗng nhiên gọi điện thoại cho anh ta: “Phong Lang, nghe nói cậu bị đánh?”

“… Ai nói cho cậu.’ Hoắc Phong Lang cau mày.

Sở Văn Khiêm thở dài nói: “Không chỉ tôi biết, ở Kinh Đô này rất nhiều người biết rằng Hoäc Anh Tuấn đạp cửa phòng làm việc rồi đánh cậu, không có ai ngăn cản được.”

Hoäc Phong Lang nắm chặt điện thoại di động, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên từng hàng, anh ta là cậu hai nhà họ Hoắc, lại trở thành trò cười cho thiên hạ.

Tiếng Sở Văn Khiêm nói tiếp: “Haiz, cậu nói xem cậu cũng là cậu hai nhà họ Hoäc, anh †a dựa vào cái gì mà đánh cậu, quá đáng thật mà. Có chuyện gì mà không thể đóng cửa lại mà nói chuyện với nhau chứ, lại đi đánh người thế này, còn cho cậu mặt mũi hay không?”

“Phong Lang, cậu thật cam tâm sao, thật ra thì… Chỉ cần Hoắc Anh Tuấn ngã, cậu chính là người nắm quyền mới ở nhà họ Hoắc.”

Hoắc Phong Lang lạnh lùng nói: ‘Cậu muốn nói cái gì?”

“Chúng ta có thể cùng hợp tác, chúng ta là anh em.” Sở ‘Văn Khiêm nói: “Cậu nói xem, trước đây tôi toàn dựa dâm vào cậu, ngắn ngủi mấy năm nhà họ Sở đã trở thành gia đình giàu có thứ hai ở Nguyệt Hàn, thân phận khác trước, cậu không muốn giống như tôi sao?”

“Đúng vậy, trước kia cũng là tôi đánh giá thấp cậu.’ Hoắc.

Phong Lang ý vị sâu xa châm chọc: “Cậu nói thật đi, muốn bảo tôi làm gì.”

“Phong Lang, cậu thật thông minh, người thông minh không thích vòng vo, phòng thí nghiệm của tập đoàn Hoắc thị không phải mới nghiên cứu ra con chip mới sao, cậu sao lại tài liệu, tin tôi đi, đây là cơ hội đẩy Hoắc Anh Tuấn xuống bùn, chẳng lẽ cả đời này cậu muốn bị anh ta giãm dưới chân sao.”

“Cậu đề cao tôi rồi, mấy năm nay Hoắc Anh Tuấn một mực đề phòng tôi, không cho tôi động tới việc nghiên cứu.”

Hoäc Phong Lang từ từ ngả người ra ghế, dáng người cao ngất.

“Vậy thì cậu phải nghĩ cách đi, đây là cơ hội.” Sở Văn Khiêm dụ dỗ.

Hoäc Phong Lang sờ lên vết thương một cái, tròng mắt u ám Chạng vạng tối, lúc sáu rưỡi Hoắc Anh Tuấn bước vào biệt thự Hải Tân.

Mùi thịt bò bít tết thơm lừng từ phòng bếp bay tới, Nhạc.

Hạ Thu đeo tạp đề màu hồng từ phòng bếp đi ra, chiếc tạp đề còn có họa tiết chú mèo con trên ngực, bên trong mặc một bồ đồ trắng, cả người trong sáng không chút bụi bặm Bất giác, Hoắc Anh Tuấn nhớ đến dáng vẻ Khương Tuyết Nhu trong bếp xào rau, mái tóc cột đuôi ngựa sạch sẽ gọn gàng, trang phục mặc nhà có phần tùy ý không cầu kỳ, cả người toát lên vẻ bình dị mà rất cuốn hút.

“Anh đang suy nghĩ gì đấy, anh thất thần kìa!” Nhạc Hạ Thu đi tới bên người anh, nũng nịu chạm vào ngực anh.

“Anh đang suy nghĩ hôm nay tại sao em lại xuống bếp.”

Hoäc Anh Tuấn hơi ngẩn ra, cau mày, anh thất thần sao?

Chính anh còn không nhận ra được.

“Không được sao, thật lâu rồi không dùng bữa tối dưới ánh nến, hôm nay em tự mình làm thịt bò bít tết, đợi lát nữa chúng ta uống rượu vang được không.” Nhạc Hạ Thu cười híp mắt nói.

“Được.”

Hoäc Anh Tuấn nhìn khuôn mặt trong sáng đang vui vẻ, lần nữa nhớ tới lời Hoäc Phong Lang, ba năm trước Khương Tuyết Nhu không có bị chứng uất ức, sau đó vì uống thuốc mà trở nên điên loạn.

Nếu như chuyện này là thật.