Chương 587
“Cũng bởi vì tao không để ý, cho nên cặp sinh đôi đang thật khỏe mạnh lại bị mày đẩy chết, tạo đều là vì để mày tự ý làm vậy”
Ông cụ Hoắc lửa giận bốc ba mét mắng: “Mày làm những chuyện kia có còn là một con người hay không, mày có thể thay lòng, nhưng không thể đối với vợ mình và con của mình như vậy, mẹ mày ban đầu cũng không quá đáng như mày”
“Đúng vậy” Bà cụ Hoắc cũng đau lòng mắng: “Thời điểm vợ mang thai, con suốt ngày đến ve vãn cùng Nhạc Hạ Thu. Hồ đồ ở chung một chỗ, không quan tâm đến con bé thì thôi, còn đem con bé giam lại. Rồi những chuyện đã xảy ra chuyện liên quan đến bệnh viện tâm thần, chính con khi còn bé cũng phải chịu qua, con làm sao lại có thể làm được loại chuyện mất trí này? Bây giờ người đã chết rồi, con còn giữ không thả, chẳng lẽ con còn muốn để cho con bé ở trong tang lễ của chính mình nhìn con cùng với Nhạc Hạ Thu ân ái hay sao?”
“Tôi van cầu anh bỏ qua cho cậu ấy đi.” Lâm Minh Kiều bỗng nhiên quỵ xuống đất, khóc lóc: “Cậu ấy ngây ngô ở Kinh Đô cũng không quen biết một ai, tôi chỉ muốn đưa cô ấy trở về Thanh Đồng, lá rụng về cội”
“Mang đi.” Ông cụ Hoắc khoát khoát tay, mặc dù trước kia ông cũng không quá vui vẻ với Khương Tuyết Nhu, nhưng mà mấy ngày nay sống chung, Khương Tuyết Nhu biết thân biết phận, cũng khiến cho ông có mấy phần hảo cảm: “Con bé khi còn sống mày cũng đã hành hạ con bé quá nhiều tồi, sau khi chết hãy thành toàn cho nó đi, đừng để cho người chết cũng không được yên lòng.”
Bà cụ Hoắc khổ sở nói: “Anh Tuấn, bà cũng không biết tại sao con lại thay đổi tàn nhẫn như vậy.”
Một câu nói kia, khiến cho lồng ngực của Hoắc Anh
Tuấn chua xót không dứt.
Anh tàn nhẫn sao?
Anh thật đã làm sai sao.
Anh không phải cố ý nhốt cô.
Anh chẳng qua cho là cô ấy mắc chứng uất ức.
Anh vốn là suy nghĩ chờ cô sinh đứa trẻ ra, liền cho cô một khoản tiền cả đời xài cũng không hết rồi để cho cô rời đi.
Tại sao cô ấy lại chết.
Cả người anh giống như là bị điểm huyệt vậy. Lâm Minh Kiều cuối cùng vẫn là mang Khương Tuyết
Nhu rời đi. Trong đầu bỗng nhiên hiện ra một ít hình ảnh đứt quảng khi hai người lần đầu gặp gỡ.
“Em thật bệnh rồi, nhưng mà không phải bệnh thần kinh, là bệnh tương tư.”
“Anh trai à, lúc anh nhắm mắt nét mặt của anh thật là đẹp trai khiến những người phụ nữ khác cũng không thể chống cự.”
“Em muốn kết hôn với anh.”
“Em thề, bắt đầu từ giờ phút này, em chỉ đối tốt với một mình anh mà tôi, bằng lòng ở bên anh cả đời này.”
Thì ra cô cũng đã từng xinh đẹp đáng yêu giống như con tiểu hồ ly tinh vậy.
Nhưng là bắt đầu từ khi nào thì mỗi khi anh thấy cô thì luôn là tràn đầy oán hận.
Là mình đem cô ép thành như vậy có phải không.
Giờ khắc này, Hoắc Anh Tuấn mờ mịt giống như một đứa trẻ tay chân luống cuống.
Anh thậm chí quên mất mình là đi ra bệnh viện như thế nào.
Cho đến Nhạc Hạ Thu xuất hiện ở trước mặt anh, đáy mắt cô ta đỏ bừng hiện đầy áy náy: “Đều do em, em cho là cô ấy chẳng qua là mắc chứng uất ức mức độ nhẹ, em không nghĩ tới cô ấy lại nghiêm trọng như vậy, người mắc chứng uất ức chỉ có mười lăm phần trăm là sống tốt, còn lại cũng sẽ chịu không nổi mà tự sát, em hẳn nên tự mình làm trị liệu cho cô ấy, thật xin lỗi.”
Hoắc Anh Tuấn giống như là không nghe được vậy, đi thẳng tới bên người cô ta.
Trong đầu anh bây giờ đều là dáng vẻ nhắm mắt lại chết của Khương Tuyết Nhu.
Lúc cô chết mình đang làm gì chứ.
“Anh Tuấn… Nhạc Hạ Thu đưa tay bắt lấy anh.
Cánh tay Hoắc Anh Tuấn chợt vung lên, tràn đầy tức giận hưởng cô gầm thét: “Đủ rồi, nói cho cùng hết thảy những chuyện này cũng là bởi vì Nhạc Trạch Đàm, nếu như không phải là anh ta làm những chuyện kia, Lâm Minh Kiều liền sẽ không xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ không giam lỏng cô ấy, cũng sẽ không khiến bệnh tình của cô ấy tăng thêm muốn giết tôi, đứa trẻ cũng sẽ không mất, tôi cũng không nên giúp anh ta.”
Vì một tên Nhạc Trạch Đàm, anh mất đi một cặp sinh đổi, thậm chí ngay cả Khương Tuyết Nhu cũng đã chết. Thật đáng giá không.
Anh bỗng nhiên nghi ngờ thật sâu.