Chương 577
“Anh muốn nhốt tôi?”
Khương Tuyết Nhu thật là muốn điên lên.
Anh chẳng những phải đem mình sinh ra đứa trẻ đưa cho Nhạc Hạ Thu, còn muốn đem mình giam lại.
Anh còn là một con người sao.
“Anh dựa vào cái gì, anh đây là phạm pháp, tôi phải báo cảnh.”
Khương Tuyết Nhu mới vừa cầm lấy điện thoại ra, liền bị anh cướp đi đập trên đất vỡ tan tành.
“Khương Tuyết Nhu, tôi đã cho cô cơ hội, ai bảo cô không an phận cùng với cái tên Lương Duy Phong dây dưa không rõ” Hoắc Anh Tuấn cũng không nói được mình tại sao lại căm tức như vậy, có thể là lòng tự ái của đàn ông quấy phá.
“Anh có tư cách gì nói tôi, tôi với anh còn chưa li hôn, nhưng vẫn qua lại với Nhạc Hạ Thu, đừng tưởng rằng tôi không biết các người đã sớm ngủ với nhau.
“Tôi ngủ qua thì thế nào, cô còn không nhìn chính mình một chút hình dáng xấu xí như người điên, làm sao có thể so với Hạ Thu.”
Người đàn ông này nói một câu rồi một câu càng tàn nhẫn, cay nghiệt hơn.
Khương Tuyết Nhu ngơ ngác sờ gương mặt lồi lõm của mình một cái, trong lòng sôi thống khổ vô cùng.
Là ai nói sẽ không chê khuôn mặt của cô. Hôm nay lại nói cô xấu xí không chịu nổi.
Cô rốt cuộc là tại sao phải hủy dung, trong lòng anh chẳng lẽ không có một chút ấn tượng nào sao.
“Hoắc Anh Tuấn, nếu như anh cứ phải đem đứa con này của tôi cho Nhạc Hạ Thu, vậy tôi tình nguyện từ nơi này nhảy lầu xuống”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô kiên quyết nói.
“Vậy cô liền nhảy đi, chỉ là nếu như cô dám để cho đứa con của tôi có một tia tổn thương, tôi sẽ để cho bạn cô, bố cô người nằm ở bệnh viện cùng chôn chung theo cô.”
Hoắc Anh Tuấn lạnh như băng nói xong đập cửa rời đi.
Khương Tuyết Nhu xông tới, rất nhanh nghe phía bên ngoài có tiếng khóa trái cửa.
Cô dùng sức đẩy cửa ra, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được.
Cô bị giam lỏng.
Chỗ này chỗ kia cũng không được đi.
Cô giống như là tan vỡ không chịu nổi mà ngồi xuống dưới đất.
Trước kia, Hoắc Anh Tuấn đối với cô có ác đi nữa, cô cũng không có thật sự hận anh.
Bởi vì cô luôn nói với chính mình, anh không phải cố ý muốn mình như vậy, anh chẳng qua là bị Nhạc Hạ Thu thôi miên.
Nhưng mà cô bây giờ thật rất hận.
Hận Nhạc Trạch Đàm, hận Nhạc Hạ Thu, hận Hoắc Anh Tuấn, hận Tống Dung Đức, hận Quý Tử Uyên, hận tất cả những người bọn họ.
Nếu như không phải là đám người ngu xuẩn Hoắc Anh Tuấn này, thì làm sao có thể bị Nhạc Hạ Thu lừa, thừa dịp mà vào bị thôi miên đâu chứ.
Nói cho cùng, là Hoắc Anh Tuấn đáng đời, là anh vẫn đối với Nhạc Hạ Thu quyến luyến không quên, cho nên mới đi tới hôm nay.
Cũng là anh, mới để cho Nhạc Trạch Đàm không chút kiêng kỵ tổn thương Lâm Minh Kiều và Lương Duy Phong.
Hôm nay, Nhạc Trạch Đàm chẳng những không cần phải tiếp nhận chế tài của luật pháp.
Mà cô vẫn còn bị nhốt.
Cô không có cách nào tưởng tượng, từ trong đồn cảnh sát đi ra ngoài Nhạc Trạch Đàm sẽ tệ hại hơn làm tổn thương bằng hữu bên cạnh cô như thế nào nữa.
Cô hận Hoắc Anh Tuấn, anh đem mình bưng đến tận trời xanh, lại hung hãn đẩy ngã xuống đất mà chà đạp. Sớm muộn có một ngày, cô với Lâm Minh Kiều, Nhạc Tiêu Nhi những người đã chịu biết bao thống khổ, nhất định sẽ trả lại cho đám người này từng chút một.
Buổi chiều.
Một vị dì xa lạ được phái tới chăm sóc cô.
Dì Tần, Kiều Vỹ, hai người thân thiết chăm sóc cô trước kia cũng bị điều đi.