Chương 556: Chiến tranh lạnh
Cô sờ bụng mình một cái: “Thật xin lỗi tiểu bảo bối, vừa nói không nổi giận, kết quả lại không khống chế được mình.”
“Tuyết Nhu, anh đưa em về.” Hoắc Anh Tuấn kéo tay cô: “Để anh nói tài xế lái xe tới.”
Khương Tuyết Nhu yên lặng không nói.
Trên đường về nhà, cô cũng không nói tiếng nào.
Hoắc Anh Tuấn sau khi nhìn sắc mặt cô mấy lần, đáy mắt dâng lên một tia uể oải: “Xin lỗi, anh hôm nay không nên kêu em đi, Dung Đức cậu ta nói chuyện quả thật thật quá đáng.”
“Anh nói đúng, lần sau anh cũng không cần kêu em” Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt trả lời anh.
Nhưng thật ra trong lòng cô là rất thất vọng, đối mặt với đám bạn kia của anh, cô luôn có cảm giác một mình cô chiến đấu, anh cho tới bây giờ không có cứng rắn đứng ở bên cạnh mình.
Đây đã là lần thứ mấy rồi, cô đều không nhớ được. Xe đến nhà một cái, cô mở cửa xuống xe đi thẳng.
“Vợ, bảo bối……..…
Hoắc Anh Tuấn ở phía sau kêu cô, co cũng không quay đầu lại, dần dần, anh cũng có vẻ căm tức: “Em rất cuộc muốn thế nào, còn phải đối với anh tỏ sắc mặt bỏ rơi này cho tới khi nào.”
Khương Tuyết Nhu dừng lại, quay đầu: “Có lẽ sau này khi em và đám người Tống Dung Đức bọn họ bất hòa, nếu anh đứng về phía em thì mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt.”
Hoắc Anh Tuấn sắc mặt chìm mấy phần.
Anh đương nhiên đối với đám người Tống Dung Đức bọn họ hôm nay rất bất mãn, nhưng dẫu sao cũng đã biết nhau hai mươi năm, mà hai người cũng cùng với anh cùng chung hoạn nạn, nói là sinh tử chi giao cũng không quá đáng.
“Em biết anh sẽ không đồng ý”
Khương Tuyết Nhu tự giễu cười cười, xoay người đi. Nói thật, nồi nào úp vung nấy cô hiểu rõ. Tống Dung Đức, Quý Tử Uyên có hai trà xanh vây quanh bên người còn xem như là bảo bối vậy, sớm muộn Hoắc Anh Tuấn cũng sẽ thành người như vậy.
Cô không hề muốn mình thay đổi vì Nhạc Hạ Thu hay Thang Nhược Lan.
Tiếp theo một khoảng thời gian sau, Khương Tuyết Nhu cũng không đi tìm Hoắc Anh Tuấn, thậm chí dù ở chung một biệt thự, hai người có thể một tuần lễ cũng không thấy mặt một lần.
Hoắc Anh Tuấn đè nén cơn tức giận, nhưng không có chỗ phát tiết.
Chủ nhật.
Nhạc Hạ Thu theo thường ngày tới biệt thự trị bệnh cho anh.
Vừa đi vào cửa, liền nghe được giọng lạnh như băng nổi giận của Hoắc Anh Tuấn: “Khương Tuyết Như đâu, chết ở đâu rồi, là cô ấy nói tôi ở biệt thự chữa bệnh, bác sĩ Nhạc sắp tới, nhưng bóng người cô ấy cũng không thấy.”
“Thiếu phu nhân ở phía sau núi tản bộ” Dì Tần vẻ mặt đau khổ nói: “Cô ấy nói cô ấy không phải bác sĩ, không giúp được, cũng không quấy rầy các người.”
Huyệt thái dương của Hoắc Anh Tuấn bị chọc đến phát đau.
Nhìn một chút đây là lời nói gì, rõ ràng là xem như đem chồng mình xem như là kẻ gian vậy.
Nhạc Hạ Thu âm thầm cắn răng, cô ta không nghĩ tới Hoắc Anh Tuấn đối với Khương Tuyết Nhu lại tình thâm ý sâu như vậy, vậy coi cô ta là cái gì.
Cô trở lại lâu như vậy, quan hệ của hai người chẳng những không có kéo gần, ngược lại càng đi càng xa. Có phải chờ anh khỏi bệnh rồi, anh cũng sẽ không nhìn mình nữa hay không.
Nhìn dáng vẻ này cô ta chỉ có thể dùng chiêu đó thôi.
“Anh Tuấn.” Cô đi tới, lo lắng hỏi: “Tuyết Nhu còn đang là giận chuyện đêm hôm đó hay sao.”
Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt ừ một tiếng, anh hoàn toàn không hiểu nổi Khương Tuyết Nhu đang suy nghĩ cái gì nữa, có lúc anh cũng nghi ngờ cô vì mang thai nên sinh ra chứng uất ức, nhưng mà nghe Kiều Vỹ nói, bình thường cô cùng người nhà họ Hoắc cũng quan hệ không tệ, trừ khi đối mặt với mình….