Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 553




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 553: Người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc sáng suốt

Nhạc Hạ Thu âm thầm nắm chặc ly trà, bỗng nhiên cúi đâu ho khan một cái.

“Cô không có sao chứ, cổ họng là không thoải mái hay sao” Tống Dung Đức vội vàng ân cần hỏi.

Khương Tuyết Nhu vội vàng nói: “Ai da, không biết là vết thương của cô có vẻ còn chưa khỏe, người không thoải mái hay là ở nhà tĩnh dưỡng sẽ tốt một chút.”

“Khương Tuyết Nhu, cô nói đủ chưa” Tống Dung Đức không thể nhịn được nữa cảnh cáo: “Cô rõ ràng, Hạ Thu là vì chữa bệnh cho Hoắc Anh Tuấn nên bị thương, cô coi như là vợ của lão Hoắc không cảm kích cũng được đi, còn âm dương quái khí, cô nói xong chưa?”

Khương Tuyết Nhu ủy khuất bỉu môi một c; này của anh là như thế nào? Ngày đó anh còn nói với tôi là Hoắc Anh Tuấn với cô Nhạc còn có tình cảm, bảo tôi nhường ngôi lại. Đã như vậy, cũng không tới phiên tôi tới cảm kích đi, người ta là tự nguyện.”

Lời này vừa ra.

Trên mặt Tống Dung Đức thoáng qua tia hốt hoảng ngắn ngủi, anh ta trợn mắt nhìn Khương Tuyết Nhu ánh mắt hận không thể đem cô ăn.

Hạ Văn Trì với Hoắc Anh Tuấn sắc mặt đồng thời biến đổi, nhất là Hoắc Anh Tuấn, hàng lông mày cực kỳ tức giận: “Dung Đức, cậu là lúc nào tìm cô ấy nói qua những lời như vậy”

“Dung Đức, anh không nên như vậy” Nhạc Hạ Thu cũng sốt ruột nhẹ nhàng than thở: “Tôi đã sớm nói với anh, chuyện của tôi và Anh Tuấn đã qua”

“Được rồi được rồi, đều là tôi sai, tôi đi vệ sinh”

Cô cùng Hạ Văn Trì cùng nhau đi tới bàn bi da, Hoắc Anh Tuấn lo lăng nói: “Em mang thai, không thích hợp chơi bida, hay là anh tới đánh, em ở bên cạnh coi có được không”

Khương Tuyết Nhu cau mày, Hạ Văn Trì giành nói: “Lão Hoắc, cậu có thể đừng làm mất hứng như vậy hay không, cũng không phải là đá banh, chẳng lẽ kêu cô bé Tuyết Nhu đi ra chính là để cho cô ấy ngồi ở đằng kia cùng Nhạc Hạ Thu diễn phim cung đấu sao”

Cung đấu…..

Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa xì cười ra tiếng.

“Được rồi, em sẽ cẩn thận, anh đi sang bên cạnh đi, đừng quấy rầy bọn em” Khương Tuyết Nhu giọng nhàn nhạt.

Hoắc Anh Tuấn không nói ra được có bao nhiêu giận dỗi, cô bây giờ đối với mình thái độ cũng còn không bằng Hạ Văn Trì.

“Vợ, em muốn ăn chút gì không, anh đi lấy cho em”

“Tùy đi”

Thật vất vả chờ Hoắc Anh Tuấn đi, Hạ Văn Trì đánh một cái, nhỏ giọng nói: “Cô bé Tuyết Nhu, có phải gần đây bị không ít ủy khuất hay không ?”

Khương Tuyết Nhu hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa thì khóc, nhưng mà cô chịu đựng không để cho tâm tư lộ ra ngoài: “Anh không trách tôi, tôi còn tưởng răng anh cũng sẽ giúp Nhạc Hạ Thu chứ”

“Tôi với Nhạc Hạ Thu cùng không có quen thân như vậy, là đồng hương của tôi” Hạ Văn Trì cười hì hì nó trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt, mới vừa liền đã nhìn ra Nhạc Hạ Thu không đơn giản.”

Khương Tuyết Nhu kinh ngạc nhìn anh ta một cái.

“Dung Đức đúng là quá thích Nhạc Hạ Thu, vẫn luôn là như vậy, ở trong mắt cậu ta, Nhạc Hạ Thu chính là một tiểu công chúa công chúa hoàn mỹ không vết xước, Tử Uyên nữa, xem Tiểu công chúa này như em gái vậy. Còn Hoắc Anh Tuấn, trong lòng cậu ấy đối với Nhạc Hạ Thu có áy náy, nhưng mà tôi dám khẳng định cậu ấy tuyệt đối không thương Nhạc Hạ Thu” Hạ Văn Trì nghiêm túc cùng cô nói.

“Không có vấn đề gì”Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt cười cười.

Cô… “

“Mệt mỏi, chỉ muốn yêu tiểu bảo bối của mình nhiều một chút” Khương Tuyết Nhu trả lời.