Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 502




Chương 502: Cái chết của Nhạc Hạ Tuyền

Khương Tuyết Nhu nói tiếp: “Ngoài ra, anh cẩn thận suy nghĩ thật kỹ, bạn anh cứ luôn mồm luôn miệng nói trí nhớ bây giờ của anh trở nên kém là bị tôi kích thích, nhưng mà thời điểm thời điểm Nhạc Hạ Thu mất nhất định anh cũng rất thương tâm, nhưng anh có xuất hiện hiện trạng này sao, thời điểm trước kia bị bệnh từng có sao, tại sao sau khi Nhạc Hạ Tuyền vừa tới bên người anh chăm sóc anh, chuyện ngày hôm qua hôm nay liền quên”

Hoắc Anh Tuấn mặt mũi trở nên trắng bệch.

Quả thật, anh cũng là gần đây mới thường xuyên nhức đầu với trí nhớ kém đi.

“Tôi dám khẳng định trăm phần trăm cô ta chính là phương Kiều Nhân, cô ta xuất hiện ở bên cạnh anh có mục đích là vì cái gì, cô ta bình thường đưa sữa bò cho anh chắc là cũng bỏ thuốc | bên trong dù gì cũng không có cái gì lạ, anh chưa từng nghĩ tới sao?”

Khương Tuyết Nhu ánh mắt ngưng trọng: “Anh mỗi ngày đều chích uống thuốc, trước kia có thể chuyển biến tốt, hiện tại tại sao một chút bình phục cũng không có.”

Hoắc Anh Tuấn bị chận á khẩu không trả lời được.

Anh cũng bắt đầu tin tưởng lời cô nói.

“Anh có thể lập tức tìm người đem Nhạc Hạ Tuyền tới đây đi đưa làm giám định nhân thân, bố mẹ cô ta không phải vẫn còn ở đó hay sao, tôi bảo đảm, cô ta tuyệt đối là Khương Kiều Nhân.”

Khương Tuyết Nhu nhắc nhở: “Đừng vội. Bây giờ vẫn còn chưa có bứt giây động rừng. Ngoài ra, là ai cứu cô ta, là ai đem cô ta sắp xếp đến bên cạnh anh, người sau lưng nhất định là muốn đối phó với anh.” Hoắc Anh Tuấn lập tức gọi điện thoại cho Ngôn Minh Hạo: “Lập tức đi kiếm Nhạc Hạ Tuyền bắt lại, tôi muốn có được báo cáo giám định nhân thân trong vòng hai mươi bốn giờ của Nhạc Hạ Tuyền với Nhạc Trí Dũng”

Trong lòng Khương Tuyết Nhu có chút thất vọng.

Nói cho cùng, anh vẫn không quá tin tưởng vào phần báo cáo này của mình là thật, nhất định phải tự mình chứng thực mới yên tâm.

Nhưng mà không có vấn đề, điều cô nói là sự thật.

Đến buổi tối hai giờ đêm.

Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên nhận được điện thoại Ngôn Minh Hạo gọi tới: “Cậu cả, không xong, Nhạc Hạ Tuyền chết rồi”

“Chuyện gì xảy ra” Hoắc Anh Tuấn bật ngồi dậy.

“Tôi đã để cho người đem cô ta nhốt ở một căn nhà ở ngoại ô kia, lúc rạng sáng, người trông coi phát hiện có người muốn cứu Nhạc Hạ Tuyền, liền đuổi tới, nhưng sau khi trở lại một cái, phát hiện ngoài ra còn có hai người bị đánh bất tỉnh, trong phòng lửa cháy lớn, Nhạc Hạ Tuyền mặc dù được cứu ra, nhưng cũng đã bị đốt chết.”

Ngôn Minh Hạo não nề nói: “Nói không chừng đó cũng không phải là đồng bọn muốn cứu Nhạc Hạ Tuyền, là muốn giết người diệt khẩu”

“Bây giờ tôi tới”

Hoắc Anh Tuấn cúp điện thoại, lái xe thật nhanh chạy tới nơi xảy ra chuyện.

Vừa xuống xe, liền thấy Tổng Dung Đức đang đứng trước một cái túi chứa xác, ánh mắt đỏ bừng, sau khi thấy Hoắc Anh Tuấn tới, anh ta xông lên, một quyền đánh tới.

“Cậu bình tĩnh một chút” Hoắc Anh Tuấn bắt lấy quả đấm của anh ta.

“Tôi làm sao mà tỉnh táo được, anh tại sao phải đem Nhạc Hạ Tuyền giam lại, cô ấy đã chết, là cậu hại chết cô ấy” Tống Dung Đức hướng về phía cô gầm thét lớn hơn: “Tôi biết cô ấy kém hơn Khương Tuyết Nhu một đầu ngón tay, nhưng cũng là em gái Nhạc Hạ Thu, cũng là một cô gái vô tội.”

“Cô ta có thể không phải Nhạc Hạ Tuyền” Hoắc Anh Tuấn thấp giọng giải thích.

Tổng Dung Đức giận cười: “Tôi không có mù, mặt cô ấy chỉ cháy có một nửa, tôi nhận ra được.”

“Tuyết Nhu làm giám định nhân thân, cô ta là Khương Kiều Nhân giải phẫu thẩm mỹ lăn lộn. đến bên cạnh tôi” Hoắc Anh Tuấn cau mày: “Tôi đem cô ấy bắt lại, là muốn thẩm vấn người chân chính phía sau giật giây”

“Lời cậu nói là sự thật?” Tống Dung Đức nửa tin nửa ngờ.

“Tôi sẽ lừa gạt cậu sao”

Hoắc Anh Tuấn mới vừa nói xong, Ngôn Minh Hạo đột nhiên đi tới, muốn nói lại thôi: “Cậu cả, giám định nhân thân bên kia đã có kết quả rồi, báo cáo biểu hiện Nhạc Hạ Tuyền với Nhạc Trí Dũng là quan hệ ruột thịt”.

“Hoắc Anh Tuấn, cậu là tên khốn kiếp” Tống Dung Đức lần này là thật một quyền đánh tới trên mặt anh.

Hoắc Anh Tuấn lui về phía sau mấy bước miễn cưỡng đứng vững, cả khuôn mặt âm u không dứt: “Bên kia không có sai sót chứ?”