Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 493




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 493: Bệnh tình càng nghiêm trọng

“Ngoan, thời kỳ đặc biệt, vì con của chúng ta, anh cũng yêu thích việc này.” Hoắc Anh Tuấn ôm cô, giúp cô đem băng vệ sinh dán lên.

Toàn bộ quá trình, Khương Tuyết Nhu rất muốn đập đầu một cái tự tử chết đi.

Lúc trở lại trên giường, cả khuôn mặt cô đỏ bừng lên như trái cây trên bàn vậy.

Cô nhìn chướng mắt, muốn ăn hết một mình, lúc đi lấy dao gọt, Hoắc Anh Tuấn lập tức lại nổi lên: “Ngồi đó đi, để tôi”

Tóm lại, Hoắc Anh Tuấn ở trong phòng bệnh ngây người cả một buổi chiều đến buổi tối, Khương Tuyết Nhu cái gì cũng không được động vào, chỉ phụ trách việc nằm, dựa vào, ngủ thì liền OK.

Ngủ nhiều nên kết quả đến buổi sáng ngày thứ hai sáu giờ hơn cô liền tỉnh lại.

Mở mắt ra một cái, phát hiện Hoắc Anh Tuấn cùng với mình đang ngủ chung một cái gối, cũng không biết anh tối hôm qua lúc nào đã mò đi lên.

Nghĩ đến hình ảnh ngày hôm qua Ninh Nhạc Tuyền nắm tay anh kia liền khó hiểu giận dữ.

Nhưng mà người đàn ông này thời điểm ngủ hình dáng thuần khiết so với khi tỉnh thuận mắt hơn nhiều.

Lông mi rậm rạp giống như cánh bướm vậy, da không có một lỗ chân lông, ánh mắt, lỗ mũi, môi đều vô cùng tinh xảo, thật là giống như thượng đế chú tâm chế tạo tác phẩm nghệ thuật….

Đang suy nghĩ miên man, cặp mắt đen ngòm kia bỗng nhiên mở ra.

Khương Tuyết Nhu khẩn trương theo bản năng một cước đạp tới lên đùi anh: “Ai cho phép anh tối hôm qua len lén bò lên”

Hoắc Anh Tuấn bị đau ngồi dậy, nhìn chung quanh một chút, đáy mắt thoáng qua vẻ nghi ngờ: “Đây không phải là bệnh viện sao, em tại sao lại mặc đồng phục bệnh nhân?”

Trái tim Khương Tuyết Nhu lập tức chìm vào đáy cốc.

Thời điểm hai ngày gần đây chung đụng, cô lúc nào cũng cảm giác trí nhớ của Hoắc Anh Tuấn càng ngày càng kém, nhưng không nghĩ tới khi tỉnh dậy, ngay cả mọi thứ vừa xảy rể đều quên, bây giờ trí nhớ kém giống như ông lão tám mươi tuổi vậy đó.

“Anh không nhớ cũng được” Cô đi xuống giường bệnh đi đánh răng rửa mặt.

“Em nói cho ANH, em rốt cuộc thế nào, có phải khó chịu chỗ nào hay không?” Hoắc Anh Tuấn đuổi theo bắt lấy tay cô.

Dì Tần đang nghỉ ngơi nghe được động tĩnh lập tức mang giày vào đi ra: “Thiếu phu nhân, chào cô, buổi sáng muốn ăn cái gì?”

“Cái gì cũng được.”

“Không thể tùy tiện, bây giờ trong bụng cô là hai tiểu bảo bối, nửa điểm lơ là cũng không được” Dì Tần cười khanh khách suy tư: “Tôi nấu cho cô cháo cá nhé… “

“Dì nói gì, cô ấy mang thai?” Hoắc Anh Tuấn kích động bật thốt lên. Dì Tần sửng sốt một chút, nhìn không Hoắc Anh Tuấn sắc mặt cũng cổ quái: “Cậu cả, cậu không nhớ, ngày hôm qua cậu còn rất hạnh phúc, còn nhìn sách hướng dẫn chăm sóc bà bầu rất lâu”

Hoắc Anh Tuấn cả người cứng đờ.

Anh làm sao một chút cũng không nhớ nổi chứ.

Lúc muốn nghĩ sâu thêm một chút, đầu óc lại đau, dùng hai tay che huyệt thái dương, thân thể đau cũng sắp đứng không vững.