Chương 491: Giám định thân nhân
Hoắc Anh Tuấn đi tới bên mép giường, ôn nhu nhìn cô: “Tuyết Nhu, anh với Ninh Nhạc Tuyền thật không có gì, là y tá đem tay của anh châm chảy máu, đúng lúc Ninh Nhạc Tuyền đi vào thấy liền đẩy y tá ra, mới có một màn kia mà lúc trước em thấy, con bây giờ không được động một chút là tức giận, đừng học theo mẹ con.”
Đây ý là trách cô đã là mẹ, lòng còn nhỏ nhen như vậy.
Hóa ra đều là do mình không phải.
“Dì Tân, dì có thể đưa điện thoại di động của tôi qua đây hay không? Cô không nghĩ sẽ quan tâm đến anh nữa.
Dì Tần đem điện thoại di động đưa cho cô, Khương Tuyết Nhu sau khi gửi cho Lâm Minh Kiều một cái tin nhắn ngắn, rồi tự mình chơi trò chơi, nhìn thẳng cũng không nhìn Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấn ngồi một hồi, bị bác sĩ thúc giục đi qua phòng bên cạnh truyền nước biển.
Ngôn Minh Hạo bưng một đống văn kiện đi vào, anh trực tiếp từ chối: “Tôi bây giờ không tâm tình nhìn những thứ này, đi mua cho tôi mấy quyển liên quan đến phụ nữ có thai”
Ngôn Minh Hạo nhức đầu: “Không phải, những văn kiện này cũng chờ anh xử lý gấp… .”
“Vậy chuyện tôi có con có quan trọng hay không” Hoắc Anh Tuấn ánh mắt lạnh lùng.
Ngôn Minh Hạo: “…”
Anh cũng không phải là bác sĩ, không giúp qua loa cũng không tệ.
Buổi trưa.
Lâm Minh Kiều vội vội vàng vàng chạy tới, thấy Khương Tuyết Nhu đang ngồi trên giường bệnh uống thuốc dinh dưỡng, thở dài: “Nhìn dáng dấp của cậu thì cả đời này cũng trốn không khỏi lòng bàn tay của Hoắc Anh Tuấn”
Khương Tuyết Nhu cảm thấy ngực phiền loạn.
Mới vừa nãy cô cũng nghĩ tới cái vấn đề này, không thể bỏ đứa bé được giữ lại đứa trẻ nhất định sẽ cùng Hoắc Anh Tuấn dây dưa không ngớt, nhà họ Hoắc càng không thể để cho máu thịt lưu lạc bên ngoài, cô càng không thể nào sinh đứa trẻ xong lại chẳng ngó ngàng gì tới.
“Đừng nhắc tới cái này, cậu tới đây”
Khương Tuyết Nhu hướng cô ngoắc ngoắc tay.
Lâm Minh Kiều đi tới, Khương Tuyết Nhu nắm tay bỏ vào trong túi cô.
Cô nghi ngờ đưa nắm tay đi vào: “Cậu cho tớ một tờ giấy?”
Khương Tuyết Nhu đem cô kéo đến gần bên, thấp giọng nói: “Trong túi giấy là tóc của Ninh Nhạc Tuyền, cậu lập tức xin nghỉ mang tóc trở về Thành Đông, trực tiếp cầm tóc của hai vợ chồng Khương Thái Vũ đang ở trong tù làm giám định thân nhân, nhớ, nhất định phải giữ bí mật, chuyện này không thể để cho bất kỳ người nào biết, hơn nữa cậu cũng phải cẩn thận một chút.”
Tất cả mọi người đều cho là có lúc trước níu tóc Ninh Nhạc Tuyền là bởi vì ghen tị sinh tức giận, nhưng nguyên nhân chân chính thật ra là vì níu tóc của cô ta, cô phải có một cái cớ danh chánh ngôn thuận, nếu không Ninh Nhạc Tuyền sẽ hoài nghỉ.
Lâm Minh Kiều con ngươi trợn to: “Không thể nào đâu… “
“Rất có thể, Khương Kiều Nhân mất tích, cái người Ninh Nhạc Tuyền khiến cho †ớ cảm giác rất quen thuộc. Khương Tuyết Nhu nói: “Nếu như Ninh Nhạc Tuyền thật sự là Khương Kiều Nhân, sau lưng cô †a nhất định là có một thế lực đang ủng hộ, mục đích của người sáu lưng kia nhất định là hướng về phía Hoắc Anh Tuấn, nhưng cái này đều không phải là chúng ta có thể kiên quyết đụng vào “Cậu không nhắc nhở Hoắc Anh Tuấn một chút?” Lâm Minh Kiều nghẹn nghẹn nước miếng.
“Anh ấy sẽ tin sao?”
Lâm Minh Kiều trầm mặc, Hoặc Anh Tuấn có thể thật sẽ không tin: “Vậy được, xế chiều tớ sẽ đi trở về Thành Đông”
Sau khi cô đi không Bao lâu, Lư Hồng Khoa cầm văn kiện tới, trên mặt cười híp mắt, dẫu sao chủ tịch Khương mang thai đứa con của Cậu cả Hoắc, tương lai địa vị vững chắc đổi với tương lai phát triển của tập đoàn Hồng Nhân cũng sẽ tốt hơn, anh †a cũng biết mình không có chọn sai chủ tử.
“Chủ tịch Khương, cái này tổng giám đốc Ngô giao cho tôi, nói cần cô tự mình xem qua”
“Khương Tuyết Nhũ mới vừa nhận lấy, Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên đi vào, thấy những thứ văn kiện kia sắc mặt trầm xuống: “Bác sĩ nói cô ấy không thể vất vả, ai cho phép cậu mang những thứ này đi vào làm phiền cô ấy” Lư Hồng Khoa hơi hốt hoảng.
“Khương Tuyết Nhu không vui: “Chẳng lẽ cũng bởi vì nằm viện, chuyện của công †y cũng không cần phải để ý đến sao, tôi lại không thể trông cậy vào một người đàn ông luôn cùng với người đàn bà khác mập mờ không rõ, không chừng ngày nào đó sẽ bị người ta quăng răng ra khỏi hộ khẩu”
Hoác Anh Tuấn bị xỉa xói đến nỗi đa đầu tê dại: “Anh không có….”