Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 472




Chương 472: Quấn lấy không buông

“Cho nên sao, anh cũng phải mang tới Ninh Nhạc Tuyền sao, hai nữ cùng ở với một chồng sao”

Khương Tuyết Nhu mặt lộ vẻ châm chọc: “Các ngươi quyền quý nhân sĩ ở Kinh Đô cũng không phải không có loại ví dụ này, chánh thể cùng với thiếp ở chung một nhà”

Hoắc Anh Tuấn bị cô tổ khổ trực tiếp đứng dậy, vóc người thon dài giống như nam thần, chẳng qua là đáy mắt phủ đầy tia máu đỏ: “Anh đã bảo Ninh Nhạc Tuyền rời đi, dì Tân cũng đã nói qua với anh, đêm hôm đó em trở lại đánh Ninh Nhạc Tuyền, là bởi vì anh nắm tay cô ta nằm ở trên giường, thật xin lỗi, là anh hiểu lầm em, anh đến nói xin lỗi với em.”.

“Chuyện ở sân chơi Nhạc Tuyết cũng đã rất lâu rồi, anh thậm chí còn không biết thứ năm chín giờ hai mươi hàng tuần vẫn còn tiếp tục bắn pháo bông, sân chơi vẫn là do Tổng giám đốc ở bộ phận kinh doanh quản lý, ông ấy nói pháo bông đã là thứ hấp dẫn du khách tới tham quan, nhưng mà anh đã bảo ông ấy hủy bỏ.

“Thời điểm tập đoàn Ánh Hạ sáng lập, lúc đó anh vẫn chưa nhận ra em, nhưng mà anh sẽ để cho điện tử Hoắc thị cùng tập đoàn Ánh Hạ mau sớm thống nhất, sau này nước Nguyệt hàn sẽ không còn tập đoàn Ánh Hạ nữa.”

Hoắc Anh Tuấn từng bước một tiến về phía cô, ánh mắt đầy ắp thâm tình: “Tuyết Nhu, em trở lại đi, anh không thể không có em.”

Hoắc Anh Tuấn cúi đầu xuống, thâm tình thành thực hướng môi cô hôn lên.

Khương Tuyết Nhu trong nháy mắt bỗng chốc thất thần.

Không thể không nói người đàn ông này rất đẹp trai, địa vị, âm thanh trầm ấm rất dễ dàng hạ gục một người phụ nữ.

Nhưng khi khí tức của anh dính sát vào, Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên tỉnh ngộ, lui về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn anh: “Anh đã nghe qua câu chuyện Chó sói bao giờ chưa, trước kia anh cũng đã nói biết bao lời rất dễ nghe, nhưng mà anh lại đối xử làm sao với tôi, Ninh Nhạc Tuyền chịu ủy khuất một chút, anh liền cho rằng là tôi đang khi dễ cô ta, người anh em của anh cũng cho rằng tôi là người xấu đang ghen tị đó con mắt, tôi chịu đủ rồi.”

“Còn có chuyện của Nhạc Trạch Đàm, rõ ràng anh ta xấu không có thuốc chữa, nhưng anh ba lần bảy lượt giúp anh ta, kết quả Giang Thư Hằng cầm đao tới giết tôi, làm hại Lương Duy Phong mất đi thận, sau đó vì phần áy náy nên để cho tôi tới chịu trách nhiệm, dựa vào cái gì”.

Hoắc Anh Tuấn hí mắt: “Em đang vì Lương Duy Phong mà bày tỏ bất bình?”

“Chẳng lẽ không phải sao” Khương Tuyết Nhu cười: “Không có Lương Duy Phong, tôi đã chết, là vì em trai của bạn gái trước của anh giết chết”

Cô lạnh như băng nói xong xoay người lên lầu. Cô bị chọc tức giận không nhẹ, cô trực tiếp đuổi anh ra ngoài khóa cửa, vào phòng tắm tắm.

Mới vừa tắm xong đi ra, nhưng nhìn thấy cái người đàn ông đó vốn nên ở bên ngoài lại nằm ở trên giường lớn của mình, anh ôm gối của cô, đang đắp chăn của cô, ngủ rất say.

Cô muốn điên lên, người đàn ông này rốt cuộc là vào bằng cách nào. “Hoắc Anh Tuấn, anh cút ra ngoài cho tôi” Khương Tuyết Nhu đem chăn vén lên.

Có thể nhìn thấy bên trong anh không mặc quần dài cũng như áo sơ mi, mặt cô lập tức đỏ lên tới mang tai, một nửa là tức giận, một nửa là mắc cở.

“Anh tại sao lại không mặc gì cả?”

Nhìn dáng vẻ khuôn mặt nhỏ bé mắc cở đỏ bừng của cô, Hoắc Anh Tuấn môi mỏng cong lên hấp dẫn: “Ngủ dĩ nhiên là phải cởi xuống, em lại không chuẩn bị quần áo ngủ cho anh.”

Mặt dày mày dạn mạnh xông vào nhà người ta như thế này còn trách cô chưa chuẩn bị quần áo ngủ cho anh?

Trước kia tại sao lại không phát hiện anh không biết xấu hổ như vậy chứ.

“Ngoan, đừng quấy rầy tôi, có mùi của em anh mới có thể ngủ được, đã hai ngày nay anh không ngủ rồi.” Hoắc Anh Tuấn lần nữa đem chăn cầm lấy đi đắp lại.

Khương Tuyết Nhu tức giận tâm can tỳ phối đều đau, rất vô lực: “Hoắc Anh Tuấn, anh rốt cuộc muốn thế nào, không phải anh có thú vui Nhạc Tuyền rồi sao, tại sao còn muốn quấn lấy tôi”

“Anh đã để cho cô ấy đi rồi.”

Hoắc Anh Tuấn nhấp mần môi mỏng, bỗng nhiên nói: “Nếu như em hạ anh đem em nhốt ở trong hầm rượu một đêm, em cũng có thể đem anh khoá lại trong tủ treo quần áo”

Khương Tuyết Nhu bật thốt lên: “Tôi nhốt anh để làm gì, tôi lại không giống như anh có bệnh”.

Có bệnh…

Hai chữ cuối cùng vang vọng ở trong phòng ngủ.

Hoắc Anh Tuấn cả khuôn mặt bỗng nhiên trắng bệch, giống như đứa bé vậy.

Khương Tuyết Nhu cắn môi, không nghĩ vừa rồi lại có một tia một phút đồng tình mềm lòng với anh.

Hoắc Anh Tuấn không nói gì, chân trần đạp trên đất đứng dậy đi vào trong tủ treo quần áo, khép cửa lại.

Khương Tuyết Nhu lười để ý đến anh, tùy tiện cho anh đi giả bộ.