Chương 471: Lãng mạn
Diệp Minh Ngọc ngẩn ngơ: “Bố, bố là muốn… “
“Bố muốn con trở thành người đứng đầu Kinh Đô, để cho tất cả mọi người đều hâm mộ con, phục tùng con” Diệp Diêu Đông ánh mắt tràn đầy tự tin: “Ngày hôm đó rất nhanh sẽ tới”
Diệp Minh Ngọc cũng tưởng tượng ra hình ảnh kia, kích động cả người run rẩy.
Buổi tối mười giờ.
Khương Tuyết Nhu đi xem phim xong thì quay trở lại biệt thự.
Mới vừa bước vào cửa, cô cảm giác có gì đó không đúng lắm, trong phòng khách mùi thơm của hoa hồng quá đậm, bước vào nhà thì có một đôi giầy da của đàn ông, đôi giầy nhìn rất quen mắt.
Trong lòng cô lộp bộp một cái. Mở đèn, chính giữa phòng khách bày thật nhiều hoa hồng màu đỏ hợp thành một hình trái tim.
Hoắc Anh Tuấn ngồi ở trên ghế salon vải, một chiếc áo sơ mi màu đen phối hợp quần dài màu đen, bây giờ còn cắt một kiểu tóc đang rất thịnh hành trong giới nghệ sĩ bây giờ, phối hợp gương mặt góc cạnh ngũ quan rõ ràng cùng lập thể tuấn tú của anh cả người vô cùng đẹp trai sạch sẻ.
Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa không nhận ra được.
Đây là Hoắc Anh Tuấn?
Làm sao biến thành như vậy.
Phảng phất giống như một nam sinh mới vừa đi ra trường vậy, mang lại vẻ thuần khiết cộng thêm mấy phần vô lại, khí chất không thể kềm chế được.
Trước kia cô cảm thấy mấy ngôi sao nam trong giới nghệ sĩ bây giờ để kiểu tóc này trông rất đẹp mắt.
Nhưng nếu như so sánh với Hoắc Anh Tuấn, nhất định chỉ là một đống cặn bả.
“Đẹp mắt không?” Hoắc Anh Tuấn thấy cô không nhúc nhích nhìn mình chăm chú, khóe miệng gợi tình, nhìn có vẻ như quyển sổ tay bí tịch mà Quý Tử Uyên thật là rất hữu dụng.
Tất cả những người phụ nữ đều không cách nào cự tuyệt lại người đàn ông đẹp trai lại còn mang theo sự chói lóa ánh mặt trời cùng với khí chất vô lại.
Mặc dù anh chưa bao giờ chơi một bộ này, nhưng vì cô, anh cũng có thể thỉnh thoảng ủy khuất mà thay đổi một kiểu tóc mới.
Khương Tuyết Nhu nghiêm túc quan sát anh một hồi, nhíu mày một cái: “Ninh Nhạc Tuyền là chăm anh như thế nào, để cho người có bệnh nghiêm trọng như vậy còn chạy đến đây”
“Em là đang quan tâm anh?” Hoắc Anh Tuấn tâm tình dần dần chuyển biến tốt: “Thấy em, bệnh của anh liền tốt hơn nhiều”
“Không thể nào, anh cắt cái loại kiểu tóc ngây thơ này, còn chạy tới nhà người khác lấy hoa tươi rải khắp phòng, không phải bệnh càng nặng hơn thì đó là cái gì”.
Khương Tuyết Nhu nói năng rất không nể mặt: “Anh có phải bày lộn chỗ rồi hay không, anh hẳn là nên đến bày trước phần mộ của Nhạc Hạ Thu đi”
Thì ra cô nói bệnh càng nặng hơn là đổi một kiểu tóc với bày hoa tươi.
Hoắc Anh Tuấn cả người như đóng băng.
Sống ba mươi năm, cũng một lần cảm nhận được mùi vị bị người khác “bộp bộp” đánh vào mặt.
“Lại còn có tật xấu này, bày nhiều đồ ra như vậy phải dọn dẹp như thế nào đây.” Khương Tuyết Nhu nhìn chằm chằm những thứ hoa kia rất nhức đầu, cái nhà mới này là cô mới dành cả một ngày mới quét dọn sạch sẽ, kết quả bị anh biến thành cái dáng vẻ quỷ dị này.
Hoắc Anh Tuấn nghe được cô lẩm bẩm, sắc mặt đen xuống giống như đáy nồi.
Quỷ mới biết anh vì bày những thứ này mà phải tốn biết bao nhiêu thời gian, bây giờ trên tay đều cảm đầy gai nhọn của hoa hồng.
“Còn nữa, anh tại sao vào được chỗ này?” Khương Tuyết Nhu không vui nhìn chằm chằm anh: “Anh là vào đây bằng cách nào, mời anh lập tức rời đi, nếu không tôi báo cảnh sát báo cáo anh tự tiện xông vào nhà dân.”
“Được, em báo cảnh sát đi, anh cho cảnh sát nhìn cái này” Hoắc Anh Tuấn đem giấy chứng nhận kết hôn ra: “Chúng ta bây giờ vẫn còn là vợ chồng, bây giờ danh bạ tài sản của em, anh đều có phần, cho nên được hợp pháp hóa quyền nhà ở.”
Khương Tuyết Nhu không nói, cũng sắp quên anh là luật sư lợi hại nhất cả nước Nguyệt Hàn này.