Chương 468: Đuổi đi
Cô cảm giác được, cô ta đã chết mình cũng không phải là đối thủ, còn sống thì càng không cần phải nói.
Trong bệnh viện.
Hoắc Anh Tuấn tỉnh lại lần nữa.
Trên tay treo bình nước muối.
Anh trừng mắt nhìn, nghe được âm thanh của Tổng Dung Đức từ phòng cách vách truyền tới.
“Tôi đã sớm nói cái người Khương Tuyết Nhu này không phải là một người đàng hoàng, lão Hoắc bệnh thành như vậy, cô ta còn | lại đưa giấy ly dị tới, căn bản không vì lão Hoắc mà lo nghĩ qua”
“Cậu nhỏ giọng một chút, lão Hoắc tỉnh lại nghe được thì làm thế nào.”
“Tôi nói sai rồi sao, cô ta chính là không biết đủ, lão Hoắc cái gì cũng cho cô ta, vẫn còn muốn cùng một người chết so sánh”
“Cậu cả, anh tỉnh rồi” Một bên Ninh Nhạc Tuyền thấy anh mở mắt ra, kinh ngạc vui mừng kêu một tiếng.
Âm thanh cách vách ngừng một lát, một lát sau, Tống Dung Đức cùng Quý Tử Uyên đi tới, hai người thần sắc cũng không được tự nhiên.
“Đem giấy ly dị tới cho tôi nhìn một chút” Hoắc Anh Tuấn đưa tay. Tống Dung Đức do dự đưa tới, Hoắc Anh Tuấn đại khái nhìn một cái, phía trên viết Khương Tuyết Nhu cái gì cũng không muốn, chỉ cần bên trai chịu ký tên, cô đồng ý tay không ra đi.
Ngón tay anh bỗng nhiên nắm chặt, trực tiếp đem đơn đề nghị ly dị xé.
Sắc mặt mọi người khác nhau, Ninh Nhạc Tuyền an ủi: “Cậu cả, anh yên tâm, thiếu phu nhân chẳng qua là đang nhất thời bực bội mà thôi, tỉnh táo lại cô ấy nhất định sẽ hối hận.”
“Cô đi đi” Hoắc Anh Tuấn nghe được giọng nói của cô ta, liền nhức đầu một trận.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Nhạc Tuyền cứng đờ, Tống Dung Đức tức giận nói: “Lão Hoắc, cậu đang nói gì, sau khi cậu hôn mê Khương Tuyết Nhu căn bản là không có để ý tới cậu, là Ninh Nhạc Tuyền đưa cậu tới bệnh viện.”
“Cho nên sao, tôi hắn phải cưới cô ấy làm vợ?” Hoắc Anh Tuấn nâng lên ánh mắt lạnh lùng: “Cậu thích vì cô ấy mà bất bình giùm như vậy, sao cậu không tự mình cưới cô ấy đi”
Tống Dung Đức nhất thời á khẩu.
Ninh Nhạc Tuyền rơi lệ, mắt đỏ lên nói: “Cậu Tống, các người đừng cãi nhau nữa, thật ra thì tôi cũng rất áy náy, nếu không phải vì tôi hai vợ chồng Cậu cả cũng sẽ không trở nên như vậy, tôi sẽ trở về bệnh viện”
Hoắc Anh Tuấn mím chặt môi mỏng, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Ninh Nhạc Tuyền, tôi đưa cô đi” Tống Dung Đức thở dài, xoay người đuổi theo. Quý Tử Uyên xoa xoa huyệt thái dương: “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi sẽ không để cho Khương Tuyết Nhu rời khỏi tôi, tôi đã rất rõ ràng, người tôi yêu là cô ấy”
Hoắc Anh Tuấn nghĩ đến trước khi hôn mê cũng cảm thấy rất phiền não: “Là tôi sai rồi, có lẽ…
Tôi không nên giữ lại Ninh Nhạc Tuyền, nhưng tôi không nghĩ tới cô ấy sẽ nghĩ là tôi muốn như vậy, sẽ không chịu nổi khi tôi cùng Ninh Nhạc Tuyền lên giường, đầu óc cô ấy rốt cuộc đang nghĩ như thế nào”.
“Có thể là do Nhạc Tiếu Nhi nói gạt cô ấy” Quý Tử Uyên nhíu chặt lông mày.
“Cái người Nhạc Tiếu Nhi này…
“ Hoắc Anh Tuấn nắm chặt quả đấm: “Tôi sẽ không thủ hạ lưu tình nữa, truyền lệnh xuống, tôi muốn nhà họ Nhạc phá sản trong vòng một tháng”
“Tôi không đồng ý, nếu như Khương Tuyết Nhu biết, cậu với cô ấy ngăn cách sẽ sâu hơn” Quý Tử Uyên khuyên: “Nhà họ Nhạc bây giờ đã là nó hết đà, dù sao cũng chống đỡ không được bao lâu nữa”
“Được rồi” Hoắc Anh Tuấn xoa huyệt Thái dương lại là đau một trận: “Cậu kinh nghiệm nhiều, cậu nói xem tôi nên làm sao mới có thể đưa cô ấy về”
“Chờ một chút, gửi cho cậu mấy thông tin bí mật”
Quý Tử Uyên dùng điện thoại di động chuyển cho anh mấy bản văn kiện. Hoắc Anh Tuấn nghiêm túc nghiên cứu hồi lâu. Thẳng đến tối dì Tân đem cơm tới.