Chương 460
Sau đó cậu cả phát bệnh, cô chủ nói phải đi, cậu cả liền đem cô ấy nhốt vào trong hầm rượu, còn mất khống chế đem dì Tần đẩy bị thương, tôi nửa đêm gọi xe cứu thương đến đưa dì Tần đi bệnh viện, bây giờ quả thực không biết nên làm thế nào cho phải.”
Trên mặt cô dấu bàn tay còn chưa tiêu, Tống Dung Đức nghe xong lửa giận bốc ba mét: “Cái con đàn bà Khương Tuyết Nhu này thật là có bệnh, nhìn tôi làm sao giải quyết cô ta…”
“Bình tỉnh một chút” Quý Tử Uyên bắt anh ta lại.
“Cậu nhìn một chút lão Hoắc bị cô ta hại thành dạng gì, biết rõ bệnh tình lão Hoắc nghiêm trọng, còn nếu không phải là vì bị cô ta kích thích thì là gì, tôi nhìn ra là biết cô ta muốn thừa kế tài sản của lão Hoắc”
Nhạc Hạ Tuyền yếu ớt nói: “Tôi sáng nay len lén mở cửa khóa hầm rượu, để cho cô ấy chạy, tôi lại cảm thấy… Nhốt người như vậy không tốt lắm, lỡ như cậu cả lại phát bệnh làm tổn thương người thì làm thế nào.”
Quý Tử Uyên tán dương nhìn cô một cái: “Cô làm đúng, lão Hoắc hành động như vậy quả thật là không đúng.”
“Nhưng mà tôi sợ cậu cả khi tỉnh lại sẽ trách tôi…. Nhạc Hạ Tuyền mặt đầy lo âu.
“Chờ một hồi cậu ấy tỉnh lại thì liền nói là chúng tôi thả đi.” Quý Tử Uyên dặn dò.
“Cám ơn các anh”
Cũng không lâu lắm, Hoắc Anh Tuấn liền tỉnh lại, anh che đầu, đầu ập tới một cơn đau dữ dội.
“Lão Hoắc, cậu khá hơn chút nào không?” Tống Dung Đức quan tâm hỏi.
Hoắc Anh Tuấn ngửa đầu nhìn bọn họ, bỗng nhiên chân mày nhíu chặc: “Các người làm sao ở nơi này, Khương Tuyết Nhu đâu, cô ấy một đêm không về?”
Mọi người sửng sốt một chút, Tống Dung Đức sắc mặt cổ quái cùng Quý Tử Uyên nhìn nhau một cái. Hồi lâu, Quý Tử Uyên hỏi: “Lão Hoắc, cậu không nhớ chuyện tối ngày hôm qua sao?”
“Tối hôm qua thế nào, tôi không phải vẫn luôn ngủ hay sao?” Hoắc Anh Tuấn không giải thích được: “Khuya ngày hôm trước tôi với Khương Tuyết Nhu cãi nhau một trận, tối hôm qua chờ cô ấy đến khi rất khuya, trong lòng rất phiền, trở lại trên giường không biết làm sao liền ngủ.”
Tổng Dung Đức sự ngây người.
Quý Tử Uyên vỗ vỗ bả vai anh: “Tôi nói thật với cậu, tối hôm qua cậu với Khương Tuyết Nhu lại cãi nhau một trận lớn, bây giờ cô ấy bỏ nhà ra đi, dì Tần bị cậu đẩy ngã bị thương vào bệnh viện, thật may tối hôm qua dì Tần gọi điện thông báo cho Nhạc Hạ Tuyền tới.”
Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn trong nháy mắt khó xem: “Không thể nào, tôi làm sao một chút cũng không nhớ nổi chứ.”
“Nhìn dáng vẻ của cậu bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, hôm nay còn có mất trí nhớ cùng triệu chứng sinh ra ảo giác, tình huống có chút phiền toái.” Quý Tử Uyên chân mày càng nhíu càng chặc.
Hoắc Anh Tuấn siết chặc chăn: “Không thể nào, tôi cảm giác mình tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Tống Dung Đức tức giận nói: “Còn không phải là bởi vì cậu bị Khương Tuyết Nhu kích thích, thật là, khoảng thời gian này cậu đừng đi tìm cô ta, hãy để cho Nhạc Hạ Tuyền chăm sóc cậu, là vì tốt cho cậu.”
“Lần này tôi đồng ý với Dung Đức, cậu tạm thời giữ khoảng cách với cô ấy đi, cậu cũng không muốn… Tổn thương cô ấy có đúng hay không?” Quý Tử Uyên muốn nói lại thôi: “Tôi gần đây nghe nói ở nước ngoài có một bác sĩ tâm lý rất lợi hại tên Nyasia, người này rất lợi hại, nghe nói không có bệnh nhân nào cô ấy không chữa khỏi, chẳng qua là cô ấy rất thần bí, cần tìm chút thời giờ mới có thể liên lạc với cô ấy!”
“Không quan trọng xài bao nhiêu tiền cùng phải liên lạc với bằng được với người này.” Hoắc Anh Tuấn cho tới bây giờ chưa có một khắc thống hận mình giống như bây giờ. Mặc dù người phụ nữ kia mới rời anh đi một buổi tối, anh liền cảm thấy không thoải mái muốn đi tìm cô. Nhưng anh muốn khống chế được mình, không thể làm chuyện tiếp tổn thương cô.
Sau khi Khương Tuyết Nhu ở khách sạn một đêm.
Ngày thứ hai liền kéo Lâm Minh Kiều đi xem phòng, lần này, cô quyết định mua một căn nhà thuộc về mình, sau này ở Kinh Đô coi như là cũng có một căn nhà chân chính thuộc về mình.
“Cậu thật không trở về à, chớ qua mấy ngày Hoắc Anh Tuấn trở lại tìm cậu, cậu liền lại trở về.”Lâm Minh Kiều không nhịn được tổ khổ.
“Bọn họ cũng cùng ngủ ở trên giường của tớ, cậu cảm thấy tớ sẽ còn trở về?”
Khương Tuyết Nhu nghĩ đến một màn kia, tim giống như bị dao đâm một nhát: “Tôi bây giờ muốn rời xa tên Hoắc Anh Tuấn này, đều tràn đầy cảm giác chán ghét, thật một đoạn yêu đương trước kia giống như cùng ăn cứt chó vậy.
“Ngược lại cũng lạ, thật con mẹ nó đáng ghét, nếu không bỏ được Nhạc Hạ Thu, tìm cái người thế thân khác rồi, còn tìm cậu làm gì, thật chọc tức chết người khác.
Lâm Minh Kiều níu lại cánh tay một cái: “Đi, chúng ta đi mua một căn biệt thự, tớ biết có một chung cư rất tốt.”