Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 450: Tiệc Tan Trong Không Vui






Mọi thứ trở nên yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh "Tí tách” của lửa than đang được đốt cháy.

Không biết qua bao lâu, Hoắc Anh Tuấn cầm áo khoác lên, vẫn đặt tay ở trên eo Khương Tuyết Nhu: "Không ăn nữa, không còn ý nghĩa, đi trở về phòng"
“Em muốn về nhà"Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên nói.
Tống Dung Đức buồn bực muốn ch biển câu cá sao, nếu muốn đi về thì để cho Ngôn Minh Hạo đưa cô ta trở về, anh em chúng ta hiếm lắm mới có thể tụ tập lại một chỗ để chơi"
"Tùy các người vậy” Khương Tuyết Nhu hất tay Hoắc Anh Tuấn ra, tự mình đi về phía trước.


"Không câu” Hoắc Anh Tuấn đôi chân dài bước đuổi theo.

Nhạc Hạ Tuyền cũng vội vội vàng vàng cầm đồ lên đuổi theo.

Tống Dung Đức phiền lòng một cước đạp vỉ nướng lộn mèo.
Trên đường trở về.

Khương Tuyết Nhu cùng với Hoắc Anh Tuấn ngồi phía sau, Ngôn Minh Hạo lái xe, Nhạc Thanh Tuyền ngồi chỗ ngồi kế bên người lái.

Lái xe được một hồi, Nhạc Hạ Tuyền thận trọng từ phía trước đưa xuống một miếng bánh ngọt: “Cậu cả, cô chủ, các người chưa ăn bữa tối, cầm miếng bánh ăn cho đỡ đói bụng đi."
Khương Tuyết Nhu không động, cô chẳng qua là nhìn vào gương mặt đó Nhạc Hạ Tuyền, khiến cho sắc mặt của Nhạc Hạ Tuyền càng ngày càng trắng.

Hoắc Anh Tuấn cau mày đưa tay nhận lấy, đưa tới trước mặt Khương Tuyết Nhu: "Còn phải mất một giờ nữa mới trở về, em chịu chút."
"Không cần, em không có khẩu vị” Khương Tuyết Nhu cúi đầu chơi điện thoại di động.


Bầu không khí trở nên cứng ngắc cho đến khi về tới biệt thự bên biển.

Lúc Nhạc Hạ Tuyền xuống xe, hốc mắt đều là hồng hồng.

Khương Tuyết Nhu quay đầu nhìn cô một cái: “Thế nào, hình như là trên đường đi tôi không có trêu chọc cô"
“Cô thật xin lỗi cái gì?”Khương Tuyết Nhu mặt mũi lãnh đạm: “Đừng luôn ở trước mặt tôi làm một bộ vừa ủy khuất vừa sợ, sẽ để cho người khác nghĩ là tôi khi dễ có."
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày một cái: “Tuyết Nhu...!"
“Em chỉ là nói ra lời thẳng vào bên trong biệt thự.

Nhạc Hạ Tuyền cắn môi một cái: “Cậu cả, cô chủ thật giống như rất không thích tôi, tôi thật không biết nên làm cái gì."
“Cô đi nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Hoắc Anh Tuấn thở dài, xoay người đi theo phương Tuyết Nhu vào phòng ngủ: “Em bây giờ tức giận cũng đã bộc phát ra rồi, tâm tình khá hơn chút nào không."
"Không có, nếu như em làm bạn với Nhạc Tiêu Nhi, anh thật sẽ ly dị với em sao?” Khương Tuyết Nhu ngửa đầu, thấy rõ ràng sắc mặt anh tuấn của đàn ông này dần dần trầm xuống.


"Đủ rồi, lời Nhạc Tiêu Nhi nói em còn tưởng thật"
"Có thể trả lời vấn đề của em không?” Khương Tuyết Nhu ánh mắt giữ vững.

Hoắc Anh Tuấnnét mặt thoáng qua một tia không kiên nhẫn: "Anh sẽ không ly dị với em, nhưng anh cũng sẽ không cho phép em làm bạn với cô ta, em căn bản không hiểu Nhạc Tiếu Nhi, cô ta là một người đàn bà ác độc xấu xa".

“Cô ấy đã làm chuyện gì ác mà không thể tha thứ, có thể lấy một thí dụ cho em biết không?” Khương Tuyết Nhu rất tò mò hỏi.

Nét mặt Hoắc Anh Tuấnâm u, nghiêm khắc mà nói: "Rất lâu rồi, cô ta làm chuyện thất đức quá nhiều, tóm lại, anh là vì tốt cho em."
- ----------------------.