Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 448: Nhạc Tiêu Nhi






Quý Tử Uyên ngạc nhiên: “Cô nghĩ vậy sao....!“Xin lỗi, tiểu thư, nơi này không thể vào."
Bên cạnh, đột nhiên truyền tới âm thanh của phục vụ viên.

Khương Tuyết Nhu quay đầu nhìn sang, lập tức nhận ra người tới kia chính là cô gái sang trọng lạnh lùng mình gặp ven đường vừa nãy.

"Nhạc Tiêu Nhi, ai cho phép cô tới nơi này.” Tống Dung Đức chợt đứng dậy, gương mặt tuấn tú ma mị hiện tại thể hiện đầy vẻ chán ghét: "Lập tức cút cho tôi." “Tôi là tới tìm cậu cả” Nhạc Tiêu Nhi lông mi khẽ run, nhưng vẫn cố chấp nhìn như cũ nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Cậu cả, tôi muốn nói với anh một chút về chuyện của tập đoàn Nhạc thị...!" “Cô cho là Hoắc Anh Tuấn sẽ giúp tập đoàn Nhạc thị các người sao.


Tổng Dung Đức cười nhạt: “Nhà họ Nhạc các người làm những chuyện thất đức kia, trong lòng các người chưa từng đem ra đếm một chút hay sao, gọi bảo vệ đến đây, lôi cô ta ra ngoài."
Một đảm bảo vệ trong biệt thự lập tức vây lại, một trái một phải bắt lấy cánh tay Nhạc Tiêu Nhi.

“Chờ một chút."Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên đứng dậy: "Cô ấy dù sao cũng là một cô gái, không cần phải không khách khí như vậy chứ." “Cô thì biết cái gì.Tống Dung Đức quát lên: "Khương Tuyết Nhu, tối hôm nay cô nếu không phải là muốn gây khó dễ cho tôi thì không được có phải hay không." "Tống Dung Đức, nếu như anh không ưa tôi thì cứ việc nói thẳng.” Khương Tuyết Nhu cả khuôn mặt cũng lạnh xuống: “Anh từ trước tới bây giờ có nể mặt mũi tôi sao"
Tổng Dung Đức lười phản ứng lời cô: "Lão
Hoắc, cậu lo mà quản cô ta." "Tuyết Nhu, tới đây."
Ngoài dự liệu, lần này Hoắc Anh Tuấn trầm giọng xuống mở miệng: "Chuyện này em không cần phải để ý đến."
Chuyện này…..?
Cô với Tống Dung Đức gây gổ với nhau, chỉ là vì chuyện này sao.
Không thấy mới nãy Tổng Dung Đức quát cô ra làm sao à.
Khương Tuyết Nhu nhìn về phía người đàn ông đưa đangbóng lưng về cô người bỗng nhiên có chút thất vọng: "Nếu như cô ấy là bạn tôi, tôi nhất định phải can thiệp vào chuyện của cô ấy"
Vừa dứt lời, cô nhận ra được tầm mắt của ba người đàn ông cùng lúc rơi vào người cô

Cô có thể cảm giác được đó không phải là tầm mắt mang tính thiện chí, nhưng cô không thèm để ý, cô chỉ quan tâm Hoắc Anh Tuấn....!
Nhưng Hoắc Anh Tuấn nhìn cô bằng con người lạnh lùng trầm trầm, cũng đã rất lâu rồi chưa từng thấy qua gương mặt tuấn tú trở nên âm trầm như vậy: "Tuyết Nhu, có chừng mực, cô ta không có tư cách làm bạn của em, sau này cách xa cô ta ra một chút." "Nếu như em không thì sao?” Thân thể cô đối mặt thẳng với anh.
Hoắc Anh Tuấn không vui môi mỏng mím chặt,
Tống Dung Đức đã không thể nhịn được nữa.

"Khương Tuyết Nhu, cô con mẹ nó xong chưa, làm loạn thì cũng có mức độ, nếu cô dám cùng người đàn bà này làm bạn, lão Hoắc có thể nhịn cô, nhưng tôi là người đầu tiên không đồng ý.
Khương Tuyết Nhu từ đầu đến cuối không nói lời nào, chẳng qua là nhìn Hoắc Anh Tuấn, nhưng Hoắc Anh Tuấn mặt lạnh không nói.
Bầu không khí trở nên căng thẳng tột độ.
Lúc này, Nhạc Tiêu Nhi bỗng nhiên cười: "Cô Khương, tuy nói là như vậy, cô thật muốn làm bạn với tôi, nói không chừng cậu cả sẽ ly dị cô."
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, nhìn cô gái xinh đẹp tinh xảo này, lúc nãy trên con đường phía trước cô ta còn kêu mình là Hoắc phu nhân, nhưng bây giờ lại gọi mình là cô Khương?
Cô không hiểu tại sao bọn người Hoắc Anh Tuấn lại căm ghét Nhạc Tiêu Nhi đến như vậy, nhưng cô có thể cảm giác được cái người Nhạc Tiêu Nhi này cũng không xấu, ngược lại, còn rất lỗi lạc.
Lỗi lạc đến rõ ràng nhất là đi cầu Hoắc Anh Tuấn giúp đỡ, nửa đường nhận ra mình nhưng lại không có tìm mình hỗ trợ, mà là một mình một ngựa xông tới.


"Nhạc Tiêu Nhi, có chừng mực” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng giọng nói mang tính cảnh cáo.

"Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao, nếu cô ấy là vợ anh, bất cứ lúc nào, nhất là ở trước mặt anh em, anh cũng phải bảo vệ cô ấy chứ".

Nhạc Tiêu Nhi châm chọc cười nhạt: "Để mặc cho anh em mình đối với cô ấy kêu la om sòm, cậu cả Hoắc, anh có nghĩ tới cảm nhận của vợ anh hay sao.
Khương Tuyết Nhu cảm thấy khô khốc cả cổ họng.

Không nghĩ tới thứ người cân nhắc tới cảm nhận của chính mình không phải là Hoắc Anh Tuấn, mà là một người xa lạ mới vừa gặp mặt không tới hai lần.

- ----------------------.