"Minh Ngọc, con nghe đây, trước kia bố con muốn ly dị với mẹ, ông ta chỉ cho con năm phần trăm cổ phần Diệp thị, Khương Tuyết Nhu đến ba mươi lăm phần trăm, mẹ cũng chỉ là vì con nên mới làm như vậy Vệ Phương Nghi nắm chặt bả vai cô ta, đỏ mắt lớn tiếng rống.
Diệp Minh Ngọc đáy mắt đều là hận ý: "Bố con lại...!Tại sao, tại sao phải như vậy đối với con."
"Đúng vậy”Vệ Phương Nghi Không cam lòng nói: "Nếu như con chỉ có năm phần trăm cổ phần, thì quý tộc chốn Kinh Đô sẽ không còn đất cho hai mẹ con chúng ta đặt chân nữa, ngay cả Sở Văn Khiêm cũng sẽ không muốn con".
Diệp Minh Ngọc cắn chặt môi, nỗi đau bị Hoắc Anh Tuấn vứt bỏ một lần cô ta không nghĩ mình lại phải trải qua nữa: "Mẹ, tại sao tất cả mọi người đều phải có khuynh hướng thích Khương Tuyết Nhu, con thật không phải là con gái bố sao, vậy bố con là ai?"
"Đừng khóc, bố con sẽ đem tập đoàn Diệp thị giao cho con"Vệ Phương Nghi ôm cô ta: "Rất nhanh thì con sẽ biết."
Rất nhanh, Ngôn Minh Hạo đem tin tức liên quan đến tập đoàn Diệp thị giao đến tay Khương Tuyết Nhu.
Mấy ngày này, Diệp Diêu Đông tìm kiếm người góp vốn khắp nơi, thậm chí còn mượn cớ Diệp Gia Thanh bị bãi nhiệm chức vị nói với các vị thân tín.
Qua thời gian ngắn ngủi nửa tháng, tập đoàn Diệp thị cơ bản đã bị Diệp Diêu Đông nắm giữ.
"Cô chủ, cô thật đã đoán trúng, mấy ngày nay toàn bộ thương giới đều bị Diệp Diêu Đông làm kinh hãi, mọi người ở đây đều nói | bình thường người què Diệp Diêu Đông giấu quá kĩ” Ngôn Minh Hạo bây giờ đối với Khương Tuyết Nhu bội phục không thôi, đúng là trực giác của phụ nữ quả thực quá đáng sợ.
"Diệp Minh Ngọc thì sao?” Khương Tuyết Nhu đột nhiên hỏi.
“Cô ta bây giờ đảm nhiệm vị trí phó giám đốc công ty, trước kia không quá nghiêm túc, nhưng nửa tháng trước, đột nhiên thay đổi trở nên rất nghiêm túc, nghe nói nhiều lần người góp vốn trong hội nghị, Diệp Minh Ngọc cũng giúp Diệp Diêu Đông"
Ngôn Minh Hạo nghe cô vừa nói như vậy, cảm thấy cô hoài nghi là có đạo lý: “Được, tôi lập tức đi làm
Làm xong công việc trong tay xong, Khương Tuyết Nhu nhìn thời gian một chút, đã trưa rồi.
Cô gọi điện thoại cho Hoắc Anh Tuấn, giọng thân mật: "Chồng, ăn cơm chưa?".
"Còn chưa có, anh vừa vặn muốn cho gọi điện thoại cho em, Dung Đức mới xây xong một biệt thự, mời anh qua đó chơi một chút"Hoắc Anh Tuấn ôn nhu nói: "Buổi tối có thể sẽ qua đêm ở bên kia."
"Một mình anh ở bên ngoài qua đêm em không yên tâm cho lắm”Khương Tuyết Nhu có chút lo âu.
"Cũng không phải là một người mình anh, còn có Dung Đức, Tử Uyên, Nhạc Hạ Tuyền cũng biết chăm sóc cho anh” Hoắc Anh Tuấn Trêu chọc: "Em không bỏ được anh thì buổi chiều nói với Kiều Vỹ đưa em tới"
“Được.” Khương Tuyết Nhu lên tiếng đồng ý.
Hoắc Anh Tuấn sửng sốt một chút, giọng mập mờ: "Thật đúng là từng giây từng phút cũng không bỏ được anh?"
"Đúng vậy, em không bỏ được anh, anh là người của em, anh có phải là không yêu em hay không, Hử?” Khương Tuyết Nhu dùng một câu nói đem anh chặn lại khiến anh cũng phải sợ đầu hàng.
"Được rồi, anh cũng từng giây từng phút cũng không bỏ được em, sau khi tan làm đến sớm một chút."
Sau khi Hoắc Anh Tuấn cúp điện thoại, Khương Tuyết Nhu lại phiền lòng đứng lên, thật ra thì cô không phải là không bỏ được anh, cô chẳng qua là nhỏ mọn, bây giờ mỗi ngày sau khi cô đi làm, Nhạc Hạ Tuyền luôn là từng giờ từng phút chăm sóc Hoắc Anh Tuấn, bây giờ đi ra ngoài chơi, cũng mang theo Nhạc Hạ Tuyền, mặc dù là chuyện đương nhiên, nhưng cô vẫn không quá thoải mái.
- ----------------------.