Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng lúc anh giúp cô giặt đồ, da mặt cô vẫn là không có dày như anh vậy.
"Được rồi, để em làm”Cô vội vàng đi tới muốn đem anh đuổi đi.
"Không được, anh muốn lãnh hội một chút khổ cực trước kia mà vợ anh đã phải trải qua Hoắc Anh Tuấn chú ý tới khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, ranh mãnh ngỏ lời.
"Anh sẽ không giặt được đâu."Khương Tuyết Nhu ngượng ngùng áo não: "Không thể giặt như vậy, anh sẽ giặt hư mất." "Vậy em dạy anh đi.Hoắc Anh Tuấn nheo mắt, hình dáng một đứa bé ngoan khiêm tốn đang cầu cạnh.
Khương Tuyết Nhu lần đầu tiên cảm nhận được đào hố chôn mình là mùi vị gì.
"Nhanh lên một chút”Hoắc Anh Tuấn thúc giục.
Khương Tuyết Nhu không thể làm gì khác hơn là khóc không ra nước mắt đến ngồi bên cạnh anh hướng dẫn: "Lộn ngược quần áo lại rồi chà xát phía bên trong...
Khi người đàn ông dưới sự chỉ đạo của cô, dè đặt đem quần áo của cô đi giặt xong, trong lòng hàng trăm cảm xúc đồng thời xuất hiện.
Sau khi giặt xong quần áo, Hoắc Anh Tuấn quay đầu, thấy người phụ nữ sau lưng cặp mắt lúc phức tạp lúc cảm động, vừa buồn cười vừa tức giận: "Đến mức đó sao?" "Đến mức đó, lần đầu tiên có người giặt quần áo cho em."Khương Tuyết Nhu bỉu môi một cái, trước kia cô với Lục Thanh Minh mặc dù lui tới mấy năm, nhưng hai người căn bản không thân mật đến nước này.
Trước kia chỉ nghe được trên mạng có người phụ nữ thường xuyên khoe khoang bạn trai giặt quần áo lót cho mình.
Từ sau khi cùng Hoắc Anh Tuấn ở chung một chỗ sau, cô thật chưa từng nghĩ người cao ngạo như anh sẽ giặt đồ cho mình, tắm cho mình.
"Còn có bao nhiêu người đàn ông muốn tắm cho em”Hoắc Anh Tuấn ôm ngang eo cô một cái thả cô lên giường, trong giọng nói cất giấu cảnh cáo: "Em hẳn là rất vui mừng vì trước kia không để cho Lục Thanh Minh với Lương Duy Phong tắm cho em, nếu không anh sẽ chặt tay hai người bọn họ." "Em sẽ không để cho bọn họ tắm cho, em chỉ thích anh"Khương Tuyết Nhu ôm cổ anh, chủ động hôn lên môi anh một cái: "Anh Tuấn, em yêu anh."
Hoắc Anh Tuấn tim bị kích thích hung hăng rung động.
Anh đưa tay bóp bóp lỗ mũi cô: "Nghiêm túc?" "Em có lúc nào không nghiêm túc chứ?"Khương Tuyết Nhu buồn rầu, cô rất muốn nghiêm túc tỏ tình đó có được không.
"Trước kia thì sao?”Hoắc Anh Tuấn ánh mắt u oán: "Em còn có mặt mũi nói trước kia, những lời em nói yêu anh trước kia còn thiếu sao, kết quả tất cả đều là giả." "Khương Tuyết Nhuxấu hổ.
“Anh đến bây giờ cũng không biết rõ những lời nói của em lời nào là thật lời nào là giả, tốt nhất thẳng thắn nói cho anh biết, em rốt cuộc yêu anh từ lúc nào?”Hoắc Anh Tuấn tức giận nhìn cô: "Em tốt nhất nên nói thật"
Khương Tuyết Nhu lúng túng sờ mũi một cái: "Những lời ấy liệu anh sẽ không tức giận?" "Ừ, anh đã có chuẩn bị tâm lýHoắc Anh Tuấn làm bộ ổn định sắc mặt như thường.
"Hẳn là thời điểm ở trên công trường anh vì cứu em nên bị thương...!" "Cho nên trước đó em cũng là đang dối gạt tôi?”Hoắc Anh Tuấn thiếu chút nữa bị tức chết, cô lại dám gạt anh lâu như vậy, đem anh khi dễ như kẻ ngu vậy.
"A...!Không phải, để cho em suy nghĩ một chút, có thể là lúc anh đem em từ trong nhà cũ cứu ra...!"Khương Tuyết Nhu nhìn sắc mặt anh khó coi như cũ, đầu óc hốt hoảng: "A, không đúng, có thể là thời điểm em bị người khác bỏ thuốc anh xông vào quán rượu cứu em..." "Rốt cuộc là lúc nào!"Hoắc Anh Tuấn không thể nhịn được nữa, thanh âm nóng nảy: “Em đừng khiến anh tức giận đến phát bệnh" Khương Tuyết Nhu vội vàng ôm anh: "Em cũng không biết rõ, có thể giống như thơ tình, tình không biết lúc nào đã bắt đầu, càng đi càng sâu, tình cảm em đối với anh chính là như vậy."
- ----------------------.