“Hoäc Anh Tuấn, mày bình tĩnh một chút, tao là mẹ mày”Hoắc Nhã Lam giọng khàn khàn run rẩy mở miệng: “Chuyện con làm bây giờ là trời đất bất dung, sẽ bị người của toàn thế giới phỉ nhổ”
“Ha, tôi chẳng lẽ không phải là đã bị tất cả mọi người trên thế giới phỉ nhổ rồi hay sao, tại sao bà phải sinh tôi ra, bà là người phụ nữ ác độc nhất trên cái thế giới này, bà khiến cho tôi chán ghét”Hoắc Anh Tuấn cuồng loạn hướng về phía bà rống lên, Hoäc Nhã Lam nửa người treo ở giữa không trung lảo đảo muốn ngã.
“Mày thật muốn giết tao sao, cái thăng điên này”
“Tôi là đứa con điên, tôi là bị bà ép điên ”Hoäc Anh Tuấn lần nữa bị bà kích thích, cơ hồ đầu óc cũng không khống chế được, sau lưng chợt truyền tới tiếng thét chói tai của Khương Tuyết Nhu.
“Hoắc Anh Tuấn, dừng lại đi”
Thân thể anh run lên bần bật, một gương mặt anh tuấn trong phút chốc thay đổi trở nên tái nhợt.
Anh thậm chí không dám quay đầu nhìn cô.
Sợ là sẽ đối mặt với một gương mặt sợ hãi, chán ghét Mệt mỏi, mệt mỏi thật sự.
Anh cảm giác bệnh tình của mình lại tái phát, càng ngày càng nghiêm trọng, bây giờ trong lồng ngực đều là sự tàn độc.
Trước kia anh có thể khống chế để không làm bị thương Hoäc Nhã Lam, hôm nay, thật không thể khống chế nổi Anh không nghĩ mình sẽ lại bị nhốt vào trong bệnh viện tâm thần ảm đạm đó.
Nơi đó vĩnh viễn cũng chỉ có bốn bề tường.
Không có ai sẽ để ý anh, quan tâm anh.
“Anh Tuấn, anh tới đây với em đi“Khương Tuyết Nhu từng bước từng bước nín thở hướng anh đi tới.
“Đủ rồi, em không được tới nữa”Hoäc Anh Tuấn hướng cô gầm thét lên, gương mặt tuấn tú hiện đầy vẻ thống khổ: “Tôi có bệnh, tôi sẽ làm tổn thương em, em rốt cuộc có biết hay không”
Khương Tuyết Nhu thấy cái dáng vẻ xa lạnày của anh, đau lòng nước mắt tràn ra ngoài hốc mắt: “Em không sợ, cũng không ai trời sanh cũng đã bị như vậy, nói cho cùng anh không có sai, sai là những người đó đã làm thương tổn anh.”
“Đừng nói nữa, tôi không tin“Hoắc Anh Tuấn mờ mịt lắc đầu: “Trước kia mẹ tôi cũng là nói những lời như vậy lừa dối tôi, sau đó vừa quay người liền đem tôi đưa vào bệnh viện tâm thần”
Hoäc Nhã Lam sắc mặt hơi cứng ngắc: “Mày lúc ấy ở tình huống kia nếu như tao không đưa mày đi chữa trị… “
“Im miệng”Hoắc Anh Tuấn bổng nhiên giống như là bị chọc giận vậy: “Bệnh của tôi chính là do bà một tay tạo ra, khi tôi bị giam ở trong ngăn kéo ba ngày ba đêm thời điểm đó bà ở nơi nào, khi mùa đông ngay cả quần áo của tôi đều bị người khác lột ra lạnh cóng đến chết, thời điểm bà lại ở nơi nào.”
Anh càng nói càng kích động, cả người cơ hồ nếu lại lân mất khống chế.
Khương Tuyết Nhu cũng hoàn toàn không biết làm sao tiến lên được, lúc này Quý Tử Uyên cầm một cây kim đi tới bên người cô: “Bây giờ sợ rằng chỉ có cô mới có thể đến gần cậu ấy, đem cây kim tiêm này châm lên trên cánh tay cậu ấy, cậu ấy sẽ hôn mê.”
“Nhưng mà tôi chưa từng châm qua.
“Cô có thể”Quý Tử Uyên không nhúc nhích nhìn cô: “Không thể để cho lão Hoäc cả đời không quay đầu được”
“… Được rồi.”
Khương Tuyết Nhu hít sâu một cái, lặng lẽ đem kim giấu, chậm rãi hướng về Hoắc Anh Tuấn đi tới.
“Tôi nói, em đừng tới đây, em nghe không hiểu sao Hoäc Anh Tuấn rất nhanh phát hiện ra cô đang ép tới gần, hướng lến cô rống lên.
“Em không thể trơ mắt nhìn anh xảy ra chuyện”Khương Tuyết Nhu đỏ mắt nhìn anh mà rống lớn tiếng hơn: “Hoäc Anh Tuấn làm người không thể quá ích kỷ, nếu như không phải anh đem em giữ ở bên người, bởi vì anh, khuôn mặt em cũng bị hủy tới mức thế ki người khác cũng cười nhạo em là người xấu xí, anh nói không ngại em, cho em cả một đời hạnh phúc, còn phải dùng thời gian cả đời để chứng minh, anh chính là chứng minh như vậy sao!
Hoäc Anh Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của cô, bỗng nhiên giống như đứa bé vậy không biết làm sao: “Tôi…
“Anh vẫn chưa rõ sao, em yêu chính là con người này của anh, bất kể anh là hình dáng gì em đều thích, em sẽ không bởi vì sợ anh mà bỏ rơi anh, ngược lại, em chỉ biết mình càng đau vì anh, muốn cho anh cuộc đời còn lại thật ấm áp, anh có bệnh, không sao cả, em có thể chăm sóc anh, một năm không trị hết, vậy thì cả đời”
Khương Tuyết Nhu từng bước từng bước tiến đến gần anh, cổ họng nghẹn ngào: “Giống như vậy, nếu như người có bệnh là em, anh cũng sẽ không bỏ rơi em, không phải sao”
Hoäc Anh Tuấn hoàn toàn ngơ ngẩn, đôi con ngươi điên cuồng dần đông cứng lại.
Khương Tuyết Nhu nhân cơ hội này châm kim tiêm lên trên cánh tay anh, anh quay đầu lại nhìn cô, không có phản kháng, chẳng qua là ánh mắt càng ngày càng tiêu tan.
Cánh tay anh năm lấy Hoắc Nhã Lam từ từ buông, cả người ngã lên trên mặt đất
- ----------------------.