Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 415




Chương 415: Điều tra

“Em tò mò thôi, đàn ông đều có nhu cầu sinh lí, lớn như vậy cũng không kết hôn có thể kìm nén mà ở đến giờ?”

Hoäc Anh Tuấn chớp mắt, mập mờ liếc cô một cái:”Kìm nén mà ở đến giờ, trước khi gặp em thì anh cũng ở một mình”

“.. Vậy bạn gái trước của anh là cái quỷ gì?” Khương Tuyết Nhu thật không nhịn được, có mấy lời chưa vạch trân, thì chớ nghĩ cô là kẻ ngu.

Hoäc Anh Tuấn sắc mặt bỗng nhiên khẽ biến, hồi lâu, tâm tình phức tạp mở miệng; “Anh… “

Khương Tuyết Nhu không nghĩ là muốn nghe lời anh nói, vì vậy chuyển ý đề tài: ‘Một người đàn ông không kết hôn, hoặc là không được, hoặc là trong lòng ông ta có người khác, em cảm thấy có thể ông ta thích Vệ Phương.

Nghỉ”

Hoäc Anh Tuấn: “… Không thể nào.”

“Anh không tin em?” Khương Tuyết Nhu cau mày: “Phụ nữ có trực giác rất là chính xác, trước kia em đã xem qua trong sách, người từ nhỏ tàn phế giống như loại này, có lạc quan sáng sủa đến đâu, lâu dài về sau tính cách u ám dần”

“Bất kể nói thế nào, những thứ này cũng chỉ là suy đoán của em, phải có chứng cớ, nhưng mà người hại bố em nhất định rất sợ ông ấy sẽ tỉnh lại, thậm chí có thể sẽ chủ động ra tay… “

“Em cũng cho là như vậy, bây giờ chúng ta tránh bứt dây động rừng, chờ có người tới ra tay, mới có thể bắt được người đứng phía sau.”

Khương Tuyết Nhu có thâm ý khác đối mặt với Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Anh Tuấn giây phút đã hiểu ra, không hổ là phụ nữ, trước kia còn sợ cô không qua được Kinh Đô rắc rối phức tạp.

So với tưởng tượng của anh, cô còn hơn thế nhiều.

Hôm sau, trời vừa sáng.

không có bất kỳ vấn đề, lúc đó là khúc cua trên giao lộ, là xe con của chủ tịch Diệp đột nhiên mất khống chế đụng vào, cảnh sát cho làm kiểm nghiệm xác chết của tài xế xe ông ấy trong dạ dày anh ta có chứa thành phần ma túy, liều lượng rất nhiều.”

“Tài xế hút á phiện sinh ra ảo giác?”

Khương Tuyết Nhu kinh ngạc.

“Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu gây ra tai nạn xe cộ, nhưng nhân viên nghiệm xác nói tài xế cũng không phải là hút á phiện lâu dài, anh ta là ăn lầm, nhưng tài xế chết, cũng không ai biết anh ta khi còn sống tiếp xúc với người nào, ai cho anh ta ăn, chết không có đối chứng, Vệ Phong bên kia cũng đang điều tra, hình như không có liên quan đến chuyện này.”

Khương Tuyết Nhu trong lòng có chút thất vọng, nhưng mà cô cũng sớm đoán được hung thủ dám ra tay với Diệp Gia Thanh, tất nhiên là chuẩn bị vẹn toàn.

“Từ từ đi, chỉ cần chăm chú quan sát bệnh viện bên kia nhìn, người sau lưng kia nhất định sẽ lộ ra cái đuôi hồ ly” Hoắc Anh Tuấn an ủi cô.

Khương Tuyết Nhu gật đầu một cái, biết bây giờ gấp cũng vô ích: “Đúng rồi, ngày mốt công ty tổ chức buổi họp báo, chuẩn bị xong chưa?”

“Cần phải chuẩn bị cái gì?” Hoắc Anh Tuấn khóe miệng cười chúm chím nhìn cô một cái.

Khương Tuyết Nhu sững sốt một chút: “Thì chuẩn bị tài liệu chứ gì, anh hỏi em làm gì, em lại không hiểu công ty điện tử, buổi họp báo này trên dưới nước Nguyệt Hàn ở đây đều chú ý”

“Yên tâm, anh chỉ cần ăn một bữa thịt kho vợ anh làm, anh tuyệt đối sẽ không có bất kỳ vấn đề” Hoäc Anh Tuấn bề ngoài bình tĩnh dửng dưng, nhưng một đôi mắt viết đây mong đợi.

Khương Tuyết Nhu xấu hổ, đây là cô có nhiều hoài niệm về thịt kho a.

Một bên Ngôn Minh Hạo không nhịn được.

“Phốc” cười ra tiếng.

“Cười cái gì mà cười, cút ra ngoài” Hoäc Anh Tuấn mắt lạnh quét về phía cậu ta.

“Anh làm gì đối với cậu ấy dữ như vậy”

Khương Tuyết Nhu đồng tình bóng lưng Ngôn Minh Hạo rời đi, có thể chịu được người có tính khí như anh chắc là đã tuyệt chủng hết rồi “Cậu ta cũng không phải là vợ anh, chẳng lẽ bảo anh đối với cậu ta ôn nhu.”

Hoäc Anh Tuấn bắt lấy tay cô: Anh bây giờ chỉ có thể làm được đối với em mà thôi Khương Tuyết Nhu thất thần một khoảng thời gian ngắn ngủ, nhưng rất nhanh liền tỉnh hồn lại.

‘Vết thương của cô đã chồng chất, trong lòng anh còn cất giấu một người không cho cô biết, cô không thể đem toàn bộ mọi chuyện phanh phui ra, nếu không tương lai vết thương sẽ lại càng sâu hơn “Anh đang nói chuyện yêu đương với em, nhưng em lại như người mất hồn?” Hoäc Anh Tuấn đột nhiên nổi giận đem cô kéo vào trong ngực, cắn môi cô một cái tựa như trừng phạt: “Em có yêu anh hay không?”