Cũng không biết đã hôn bao lâu, Hoắc Anh Tuấn mới chậm rãi rời đôi môi đang sưng đỏ của cô.
Trên môi của cô đều là mùi vị của anh, Khương Tuyết Nhu mặt đỏ bừng, cô quay đầu liếc một cái, đột nhiên phát hiện cửa sổ được mở một nửa: "Mới lúc nãy...!Hình như nghe được tiếng xe lái qua..."
Cô thật là muốn chết trong lòng, cảnh mới vừa rồi sẽ không có người nào thấy đấy chứ.
"Ừ" Hoắc Anh Tuấn con ngươi lóe lóe, cười: "Vợ chồng hôn nhau, có liên quan đến người ta như thế nào"
Khương Tuyết Nhu cắn môi, cái này tuy là chuyện vợ chồng không liên quan đến ai, nhưng mà ai lại giống như anh da mặt Máy như vậy.
"Lúc nãy...!Tại sao bỗng nhiên chủ động cầm tay anh" Hoắc Anh Tuấn mắt sáng quắc nhìn cô chăm chú.
Khương Tuyết Nhu sững sốt một hồi, mới nhớ, quẫn.
"Em không nhớ anh đang nói gì." Cô làm bộ xoay mặt đi chỗ khác.
“Thời điểm nhà họ Hoắc cũng đồng ý để cho chủ tịch Không đánh gãy tay anh” Hoắc Anh Tuấn tiến tới bên tai cô nhẹ nhàng cười: "Em đau lòng vì anh."
"Em không có, anh tự mình đa tình rồi." Khương Tuyết Nhu não nề nói sang chuyện khác: "Anh sẽ còn hợp tác với chủ tịch Khổng bọn họ sao."
"Không biết"
"Nhưng bọn họ đều là xí nghiệp lớn ở nước Nguyệt Hàn..."
"Bây giờ là thời đại phát triển công nghệ cao, một khi số liệu của sản phẩm bị tụt lại phía sau thì sớm muộn cũng sẽ bị đào thải" Hoắc Anh Tuấn ý vị sâu xa nói: "Lần này khiến cho anh thấy rõ rất nhiều chuyện, anh định dùng phương thức đầu tư để nâng đỡ một vài công ty mới đi lên, còn những công ty xí nghiệp lâu đời chuyên trò mượn gió bẻ măng kia, nên thoái vị rồi”.
Khương Tuyết Nhu rất nhanh hiểu ra: "Anh là muốn tạo ra một đế quốc buôn bán thuộc về chính anh, mà anh là người đứng ở trên Kim tự tháp."
"Có thể như vậy nói, sau này anh không muốn xem sắc mặt bất kỳ người nào nữa" Hoắc Anh Tuấn ánh mắt kiêu căng, nói ngang ngược mười phần.
Khương Tuyết Nhu âm thầm hít một hơi lạnh thật sâu.
Người đàn ông này dã tâm so với cô tưởng tượng càng đáng sợ hơn.
Nhìn dáng vẻ này, không lâu sau Kinh Đô này, sẽ bị anh lần nữa làm xáo trộn.
Nhưng mà...!người đàn ông như Hoắc Anh Tuấn, cô thật có thể điều khiển được anh sao, một khi anh lần nữa đứng lên đỉnh cao, chắc hẳn sẽ có nhiều người phụ nữ có hoài bão muốn đâm đầu vào anh hơn.
Cái danh Hoắc phu nhân này của cô, tương lai sẽ trở thành có tiếng mà không có miếng.
Hai ngày sau.
Biệt thự nhà họ Diệp, một trận cãi vả đang diễn ra.
"Diệp Gia Thanh, muốn ly dị với tôi, trừ phi tôi chết" Vệ Phương Nghi cuồng loạn hét lên.
Diệp Gia Thanh lửa giận bốc ba mét: "Tôi cho bà ba ngày, sau khi hoàn thành xong lễ cưới, tôi trực tiếp gửi đơn ly dị, tôi ngay cả danh tiếng cũng không cần.
Nói xong ông trực tiếp đứng dậy đi.
"Diệp Gia Thanh, ông khốn kiếp" Vệ Phương Nghi ngồi xổm người xuống khóc rống lên.
Chực điện thoại di động reo, thấy người bên trong điện tới, bà ta tức giận nói: "Lại muốn làm gì nữa?"
"Diệp Gia Thanh tìm luật sư thảo luận chuẩn bị chia cổ phần, Khương Tuyết Nhu được chia ba mươi lăm phần trăm, Minh Ngọc năm phần trăm"
"Cái gì" Vệ Phương Nghi thiếu chút nữa điên rồi: "Ông ta lại đối với đứa con gái riêng đó tốt như vậy, ông ta còn phải ly dị với tôi, Diệp Gia Thanh thật sự là quá độc ác, tôi đã chăm sóc ông ta hai mươi năm."
"Ông ta lần này là quyết tâm, một khi di chúc có hiệu lực, hậu quả thật không chịu nổi" "Vậy phải làm thế nào.
Vệ Phương Nghi luống cuống.
"Hôm nay biện pháp duy nhất, chỉ có Diệp Gia Thanh chết"
Vệ Phương Nghi sợ hết hồn.
"Suy nghĩ một chút ông ta đối với hai mẹ con các người không còn tình cảm"
- ----------------------.