Chương 404: Hối hận thì cũng đã muộn
Chủ tịch Khổng cùng với chủ tịch Đồng đồng loạt phát run hai đầu gối, nghĩ đến mới vừa rồi hai người cùng làm nhục Hoắc Anh. Tuấn, bây giờ hối hận cũng không kịp.
“Cậu… Cậu cả Hoắc, tôi sai rồi, tôi mù mắt, nếu không anh hãy phế tay tôi đi. ” Chủ tịch Khổng thật là muốn khóc: “Hoặc là anh. có thể tát tôi một cái cũng được.”
Hoắc Anh Tuấn đưa tay nhéo một cái lên da mặt đầy dầu mỡ của ông ta: “Mới vừa rồi ông còn thật phách lối, là tôi hay vợ tôi sờ ông, Hử ?”
“Cậu cả Hoắc, tôi sai rồi” Chủ tịch Không trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh.
“Ông phải đi lạy Hoắc Phong Lang kia kìa, xem thử cậu ta có thể trong một tuần lễ sản xuất ra con chip mới giúp các người hay không”
Anh nhếch nhếch môi, cười đắc ý dắt Khương Tuyết Nhu đi tới cửa.
Giờ phút này, không ai dám cản bọn họ, thậm chí ngay cả Sở Văn Khiêm hay là Diệp Minh Ngọc cũng lo lắng bất an.
Lúc đi tới cửa, Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn mọi người, cuối cùng rơi vào trên người Sở Văn Khiêm ” Cậu Sở, hôm nay anh sắp xếp chuyện vui ở bữa tiệc này cho chúng tôi, tôi sẽ ghi nhớ”
Sở Văn Khiêm môi mỏng run rẩy, cái này so với tưởng tượng của anh ta hoàn toàn không giống nhau.
“Còn nữa, vợ tôi, Khương Tuyết Nhu, không cho phép bất kỳ người nào làm nhục, sau này ai dám nói cô ấy khó coi, thì cũng chính là đối nghịch với tôi”.
Dứt lời, anh ôm Khương Tuyết Nhu nghênh ngang mà rời đi.
Diệp Minh Ngọc nhìn bóng lưng anh rời đi cũng giận điên lên.
Cô ta cho là Hoắc Anh Tuấn đã không bò dậy nổi, mới chọn Sở Văn Khiêm, không nghĩ tới Hoắc Anh Tuấn lại càng chói mắt hơn như vậy, hơn nữa, không có cái thanh gông xiềng Hoắc thị này, chắn hẳn anh sẽ đi dài xa hơn.
“Ông ngoại… Ông ngoại, ông thế nào… “
Sau lưng bỗng nhiên có người kêu, một bữa tiệc đính hôn bỗng nhiên trở thành một mảnh loạn xạ.
Ông cụ Hoặc bị chọc tức đến ngực cũng phát đau từng trận. Người nhà họ Hoắc gia vội vàng đem ông cụ đưa vào phòng nghỉ ngơi. “Hoắc Phong Lang, tới đây. Ông cụ Hoắc hướng Hoắc Phong Lang ngoắc.
“Ông ngoại… ” Hoắc Phong Lang bất an đi tới.
Ông cụ Hoắc cầm lên cây gậy đập lên trên vai anh ta: “Trầm Triết Nhân ra đi, chuyện lớn như vậy tại sao một mực không nói cho chúng ta”
“Bố, bố bình tỉnh một chút, là Hoắc Anh Tuấn quá hèn hạ” Hoắc Nhã Lam vội vàng bảo vệ con trai.
“Con có phải đã sớm biết rồi đúng không.” Ông cụ Hoắc tức giận liên tục ho khan: “Cái này chứng tỏ là Hoắc Anh Tuấn giữ lại hậu chiêu, nếu như tao sớm biết trước một chút, mới vừa rồi cũng không đến nổi cùng nó hoàn toàn cắt đứt quan hệ.”
“Bố, bố vẫn chưa rõ sao, Hoắc Anh Tuấn dã tâm quá lớn, nó là muốn hoàn toàn nắm giữ Hoắc thị” Hoắc Văn kích động mắng: “Nó muốn quyền lực trong tay bố, nếu như nhà họ Hoắc bị nó nằm giữ, vậy chúng ta phải làm thế nào”.
Bà cụ Hoắc than thở: “Tuần sau tập đoàn Ánh Hạ kia mở buổi họp báo, tập đoàn Hoắc thị chúng ta phải làm thế nào, Hoắc Phong Lang, con có thể tìm được người để sản xuất tấm chip mới hay không, coi như tìm được, phỏng đoán tấm chip đợt thứ hai cũng đã được phát ra ngoài.”
Hoắc Phong Lang nắm chặt quả đấm, mặt đầy chật vật, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Ông cụ Hoắc nhìn lắc đầu liên tục, Hoắc Anh Tuấn mặc dù đáng ghét, nhưng hai người cháu trai này vừa so sánh với nhau, thì có thể nhìn ra ai mới là người có thể làm được việc lớn.
Hoắc Văn ánh mắt sáng lên: “Bố, chúng ta có thể đi tìm Hoắc Anh Tuấn, bắt nó đem số liệu tầm chip giao cho chúng ta, bằng không liền đem chuyện nó có bệnh tâm thần thiếu chút nữa đã từng giết người tuôn ra ngoài, một chủ tịch có bệnh tâm thần, ai mà dám cùng nó hợp tác.”
“Hoắc Văn, con làm sao có thể nói ra những lời này” Bà cụ Hoắc tức giận mắng: “Nó vẫn là cháu ruột của con.”
“Mẹ, Nó thiếu chút nữa hủy dung nhan của con, Nó cũng không xem con là dì.” Hoắc Văn hừ lạnh nhìn về phía Hoắc Nhã Lam: “Chị, chị cảm thấy cái phương pháp này của em có thể làm được không, nó không phải rất quan tâm Khương Tuyết Nhu sao, nếu để cho Khương Tuyết Nhu biết Hoắc Anh Tuấn có bệnh, khẳng định cô ta cũng không dám cùng nó ở chung một chỗ.” Hoắc Nhã Lam tâm tình phức tạp, mặc dù cô trước quả thật có uy hiếp qua Hoắc Anh Tuấn như vậy, nhưng mà… Bà ta né tránh ánh mắt: “Hoắc Anh Tuấn trên người từ đầu đến cuối cũng là máu mủ nhà họ Hoắc, chúng ta không thể như vậy không có tình người, hơn nữa nó bị bệnh, chúng ta cũng có nguyên nhân.”
“Chị, chị không thể nào, nó quá đáng như vậy, chị còn đối với tên tiểu súc sinh này nói chuyện… “
“Mày im miệng.” Ông cụ Hoắc nổi giận: ” Chỉ biết ra chủ ý xấu, mau chóng nghĩ biện pháp cho công ty đi.”
Hoắc Văn bĩu môi một cái.