Chương 399: Phụ lòng con gái
“Bố, mặt con là Vệ Phương Nghi làm” Khương Tuyết Nhu cắt đứt lời ông: “Trước đó vài ngày con bị người nhà họ Hoắc nhất ở trong địa lao, Vệ Phương Nghi để cho Hoắc Văn tìm người bỏ thuốc vào trong cháo con, để cho gương mặt con bị thối rữa”
“Cái gì.” Diệp Gia Thanh sợ, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, loại người như Vệ Phương Nghi không phải là không thể làm được loại chuyện này: “Cái người đàn bà điên này, bố đi tìm bà ta…”
“Bố, hôm nay là bữa tiệc đính hôn của hai nhà Diệp Sở, rất nhiều nhân vật quý tộc nổi tiếng tới, bố không thể làm loạn, hơn nữa. còn có ông cụ Hoắc lão cả nhà bọn họ ở đây, cũng sẽ không giúp bố” Khương Tuyết Nhu ngăn ông lại.
Diệp Gia Thanh rất không cam lòng nắm chặt quả đấm: “Nhưng mà mặt con…”
“Bác trai, từ từ đi.” Hoắc Anh Tuấn trầm thấp nói: “Tổn thương của Tuyết Nhu con nhất định sẽ để cho bọn họ phải trả giá thật lớn.”
Diệp Gia Thanh tâm tình nặng nề, ở trên thương trường ông cũng là rạng rỡ hơn nửa đời người, duy nhất chỉ có thiếu đứa con gái ruột thịt này quá nhiều: “Tuyết Nhu, lần này sau khi Minh Ngọc kết hôn, bố đã quyết định ly dị với Vệ Phương Nghi, nếu như nhà họ Diệp trên dưới ngăn cản bố thì bố cũng sẽ không do dự nữa”
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc nhìn ông một cái, nói thật, cô cảm thấy Diệp Gia Thanh đối với hai mẹ con Vệ Phương Nghi vẫn còn mềm lòng…
“Con đừng nhìn bố như vậy, lời bố nói là sự thật, bố ở tập đoàn Diệp thị chi có bốn mươi phần trăm cổ phần, bố đã quyết định chia ba mươi lăm phần trăm cổ phần cho con, năm phần trăm cổ phần còn lại bổ để lại cho Minh Ngọc, bố rất nhanh sẽ tìm luật sư để bàn luận”.
“Bo….”
“Liền quyết định như vậy đi, con chỉ cần chờ cổ phần giao tới tay con là đủ rồi, bố phải bảo đảm nửa đời sau của con không lo cơm áo gạo tiền, coi như người nào đó làm chuyện có lỗi với con, con cũng có đầy đủ vốn liếng để tự nuôi thân”
Diệp Gia Thanh nói xong nhìn thẳng đối mặt với Hoắc Anh Tuấn, bộ dáng kia hết sức khiêu khích.
Khương Tuyết Nhu suýt nữa bị sặc nước miếng.
Không nghĩ tới bố cô còn thật thời thượng như vậy.
“Bố, con sẽ không” Hoắc Anh Tuấn ủ mỉm cười nói.
“A, đàn ông miệng lừa người gạt quỷ” Diệp Gia Thanh tràn đầy không tín nhiệm.
Hoắc Anh Tuấn: “..”
Khương Tuyết Nhu “Xi” cười một tiếng, không nghĩ tới bố cô còn thật hài hước.
Cách đó không xa Vệ Phương Nghi nhìn một màn này, hận đến nghiến răng.
Cái tên Diệp Gia Thanh này hôm nay là lễ đính hôn của Minh, lại cùng với đứa con gái riêng đó trò chuyện vui vẻ đến vậy.
“Dì, dì đừng tức giận, đợi một hồi con sẽ tìm người cho hai người bọn họ tỏa sáng một chút.” Sở Văn Khiêm nương theo tầm mắt bà ta nhìn sang, khóe miệng nở ra một nụ cười nham hiểm.
Mới lúc nãy hai người bọn họ làm cho anh ta mất hết mặt mũi, anh sẽ không để yên như vậy.
Vệ Phương Nghi do dự: “Nhưng mà người nhà họ Hoắc cũng ở đây…“
“Dù có chỗ không biết, bây giờ người nhà họ Hoắc hận Hoắc Anh Tuấn hận đến nghiến răng nghiến lợi, con phỏng đoán so với bất cứ ai khác thì bọn họ càng muốn áp chế nhuệ khí của Hoắc Anh Tuấn.”
“Văn Khiêm, dì biết Minh Ngọc nhà chúng ta thật là có phúc, không nhìn lầm con” Vệ Phương Nghi vui cười không ngậm được môm.
Bữa tiệc mau chóng bắt đầu.
Nhân viên khách sạn đưa Hoắc Anh Tuấn với Khương Tuyết Nhu đến ngồi ở bàn cuối cùng.
“Xin lỗi, người ở phía trước thân phận hiển hách, hai vị ngồi ở đây đi.”
Khương Tuyết Nhu vẻ mặt chần chừ liếc phía trước mặt một cái, người nhà họ Hoắc ngồi ở bàn thứ nhất, khi hai người bị mang | tới nơi này, đám người Hoắc Văn còn ném tới ánh mắt khinh miệt.