Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 397




Chương 397: Buổi tiệc đính hôn

“Thật sao, thì ra khách sạn này là của Văn Khiêm, cô nghe nói khách sạn này lợi nhuận buôn bán một năm có thể lọt vào top ba. khách sạn tốt nhất nước Nguyệt Hàn, lợi hại”

“Đúng vậy.” Diệp Minh Ngọc Sở Văn Khiêm đang bị mọi người vây quanh, mặc dù anh ta không có đẹp trai, cao lớn như Cậu cả Hoắc, nhưng mà nhan sắc cũng được xem là tốt, hơn nữa tiền đồ của anh ta quả thật không thể tốt hơn.

Nhất là tối nay đám người nhà họ Hoắc toàn bộ đều đến đông đủ, thậm chí rất nhiều lão đại trên thương trường cũng tới, thật sự là rất cho cô ta mặt mũi.

Đây chính là hôn lễ mà cô ta mong muốn.

Đợi một hồi Hoắc Anh Tuấn tới, nhất định sẽ vô cùng hối hận, ai bảo anh không chịu cưới mình.

Còn có Khương Tuyết Nhu, một người phụ nữ bị hủy dung nhan, sợ rằng sẽ hâm mộ mình chết mất.

“Mau nhìn, Cậu cả Hoắc Hoắc kia, bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ, là Khương Tuyết Nhu”

Bỗng nhiên bà cô Diệp kêu lên.

Trên bãi biển tư nhân, tất cả mọi người đều nhìn tới, Hoắc Anh Tuấn cả người mặc âu phục màu trắng, anh xuất hiện ở nơi công chúng mặc quần áo màu trắng, nhưng hôm nay anh anh tuấn giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích, có thể đem so với những người đàn ông thần sắc ảm đạm ở chỗ này.

Huống chi vai nam chính hôm nay Sở Văn Khiêm cũng là cả người mặc âu phục trắng, bây giờ thật là bị nhan sắc của Hoắc Anh Tuấn giây phút biến cho thành một mớ mảnh vụn Anh ta tức thiếu chút nữa thì đem ly rượu bóp nát tại chỗ.

Diệp Minh Ngọc cũng không có khá hơn chút nào, bởi vì cô ta nhìn thấy Khương Tuyết Nhu trên người mặc bộ lễ phục màu lam nhạt kia.

Đó là đại kiệt tác của nhà thiết kế BonnyKING, cô vốn là muốn ở buổi lễ đính hôn mặc, kết quả cô ta dù có tốn nhiều tiền mấy đi chăng nữa cũng không mua được, bây giờ ngược lại Khương Tuyết Nhu lại mặc trên người.

Diệp Vũ Như che môi: “Bộ lễ phục kia không phải chị…“

Diệp Minh Ngọc hung ác trợn mắt nhìn cô ta một cái.

Diệp Vũ Như ngượng ngùng nói: “Nhìn cũng không ra gì, dù sao gương mặt của Khương Tuyết Nhu xấu xí muốn chết, mặc trên người cô ta thật là lãng phí”

“Em nói đúng lắm. Trước kia, Diệp Minh Ngọc luôn ghen tị dáng dấp gương mặt của Khương Tuyết Nhu đẹp hơn mình .

Hôm nay gương mặt đó rốt cuộc đã bị hủy, nhắc tới thì có biết bao nhiêu thống khoái.

Tâm tình hơi chuyển biến tốt, cô ta cùng Sở Văn Khiêm cùng đi lên.

“Cậu cả Hoắc Hoắc, anh có thể tới tham gia bữa tiệc đính hôn của tôi, thật là diễm phúc cho tôi” Sở Văn Khiêm cười híp mắt tiến lên, ngoài miệng vừa nói khách sáo, lại không có đưa tay ra bắt.

Đây là lần đầu tiên Khương Tuyết Nhu nhìn thấy Sở Văn Khiêm.

Nói thật, Sở Văn Khiêm tướng mạo coi như không tệ, thân cao khoảng chừng một mét bảy mươi lăm là cùng, chẳng qua lúc cười thì cảm giác có mấy phần mập mạp, trên người cũng tôn quý khí tức ưu nhã nhưng hoàn toàn không cách nào so sánh được với Hoắc Anh Tuấn.

Lúc này, một tên lão chủ tịch bên cạnh cười nói: “Cái gì mà diễm phúc, Sở thiếu gia, cậu bây giờ tiền đề phát triển như vũ bão, Sau khi Cậu hai Hoắc lên đài, lại cùng tập đoàn Sở thị ký chiến lược hợp tác hiệp nghị mới, có thể so với một số ít người có tương lại tiền đề phát triển mạnh hơn nhiều.”

Diệp Minh Ngọc nghe xong trong lòng có bao nhiêu hả giận, kéo cánh Sở Văn Khiêm, cười có thâm ý khác: “Chủ tịch Đồng, ông cũng ngàn vạn lần đừng có nói như vậy, Cậu cả Hoắc Hoắc là đệ nhất thiếu gia ở Kinh Đô của chúng ta, cũng là người giàu nhất nước Nguyệt Hàn chúng ta đó”.

“Người giàu nhất?” Chủ tịch Đồng không khách khí chút nào nói: “Đó cũng là ỷ vào nhà họ Hoắc mới miễn cưỡng ngồi lên chức người giàu nhất, không có nhà họ Hoắc, hôm nay cái gì cũng không phải Dừng một chút, chủ tịch Đồng cố ý hướng tới ông cụ Hoắc đứng cách đó không xa kêu: “Hoắc lão gia, ông nói có đúng hay không”

Cách đó không xa ông cụ Hoắc liếc Hoắc Anh Tuấn một cái, hừ lạnh: “Đáng tiếc nó không có tự biết mình”

Chủ tịch Đồng nhìn Hoắc Anh Tuấn ánh mắt không che giấu chút nào sự khinh miệt: “Cậu cả Hoắc Hoắc, trân trọng, tối nay mang vợ cậu ăn nhiều uống nhiều một chút, nói không chừng trừ Minh Ngọc tiểu thư thì tất cả những người ở Kinh Đô này sẽ không ai mời cậu tới.”

“Vậy tôi cám ơn chủ tịch Đồng đã nhắc nhở.” Hoắc Anh Tuấn nghiền ngẫm nhếch môi, không buồn cũng không giận, giống như nhìn một đám người hề đang biểu diễn.

“Cậu cả Hoắc Hoắc, anh cũng đừng có nóng giận.” Diệp Minh Ngọc đột nhiên che môi, giống như là rốt cuộc chính thức nhìn Khương Tuyết Nhu vậy: “Ai cha, chị, gương mặt chị là thế nào đây, lồi lõm, ôi, thật là dọa người đó.”

Hoắc Anh Tuấn đáy mắt thoáng qua một khí lạnh, đang muốn mở miệng.

Khương Tuyết Nhu nắm chặt tay anh, trấn định như thường cười một tiếng: “Đúng vậy, thật hù dọa người, có lúc nửa đêm tỉnh giấc mình cũng sẽ chê mình, nhưng mà thật may Hoắc Anh Tuấn cho tôi lòng tin, anh ấy một mực chăm sóc tôi, khích lệ tôi, yêu tôi, thậm chí đối với những người phụ nữ bên ngoài kia luôn muốn cố gắng quyến rũ anh thì anh cũng không thèm nhìn thẳng, không coi trọng.”

Cô bình tĩnh đến mức khiến cho Diệp Minh Ngọc chán ghét lời nói của mình tựa như đánh vào bông vải.

Ngược lại, từng chữ của Khương Tuyết Nhu cũng như đang ám chỉ cô ta đã từng quyến rũ Hoắc Anh Tuấn, nhưng người ta thà tìm một người bị hủy dung nhan, cũng không nguyện ý tìm mình.

Diệp Minh Ngọc bị làm nhục lửa giận bốc ba mét, một bên Sở Văn Khiêm làm bộ như là: “Hoắc phu nhân, có lúc lời nam nhân nói chưa chắc là thật, dù sao thì Hoắc phu nhân biến thành cái bộ dạng này thật là để cho người ta thương hại.”