Mười một giờ.
Hoắc Anh Tuấn từ công ty trở lại đón cô.
Khương Tuyết Nhu chủ động nắm lấy tay anh, một đôi mắt sáng cười linh động, "Bộ này lễ phục em rất thích."
"Thích thì tốt."
Hoắc Anh Tuấn chớp mắt, chỉ cần cô cao hứng, liền không uổng phí anh cả đêm hôm qua truy tìm bộ lễ phục mà Diệp Minh Ngọc muốn.
Trên đường ngồi xe đi đến khách sạn, xe ngừng ở ngã tư đường chờ một lúc.
Khương Tuyết Nhu chợt thấy bên đường có tiệm thuốc, trong lòng cô bỗng hồi hộp: "Dừng trước mặt một chút, em muốn vô tiệm thuốc mua ít đồ"
"Em muốn mua cái gì, để anh đi." Hoắc Anh Tuấn nhìn cô không chớp mắt.
"...!Thuốc ngừa thai" Khương Tuyết Nhu mặt lộ vẻ mất tự nhiên.
"Thật ra thì chúng ta có thể có một đứa bé." Hoắc Anh Tuấn cau mày thăm dò ý cô: "Anh sẽ là một người bố tốt."
Khương Tuyết Nhu không nói, hai người bây giờ tình cảm vẫn chưa ổn định, làm sao thích hợp sinh một đứa tre.
Hơn nữa cô còn có rất nhiều chuyện chưa có làm.
"Em bây giờ không muốn, chính em vẫn còn là một đứa con nít, em còn trẻ." Cô quay mặt đi kiên trì nói.
"Được rồi, anh đi mua"
Xe dừng bên lề sau, Hoắc Anh Tuấn đi vào tiệm thuốc: "Một viên vitamin C, một viên thuốc ngừa thai"
Bà chủ tiệm thuốc đưa viên thuốc đưa cho anh.
Hoắc Anh Tuấn ngay trước mặt bà liền đem thuốc đổi cho nhau.
"Chính là chị Minh Ngọc thật sướng, thật là hâm mộ chết em" Em gái họ Diệp Vũ Như đỏ con mắt ghen tỵ không thôi.
"Mọi người cứ nói quá phóng đại, thật ra thì khách sạn này là Văn Khiêm đầu tư, bằng không anh ấy cũng sẽ không bao khách sạn" Diệp Minh Ngọc dùng giọng nói khoe khoang ta hơn người
- ----------------------.