Chương 391: Cảm giác ấy vẫn không thay đổi
Vào giờ phút này, Khương Tuyết Nhu vô cùng vui mừng khi tắt đèn, nếu không anh nhất định sẽ thấy mặt mình mắc cỡ đỏ bừng, nhưng gương mặt cô đã hủy dung, bây giờ mặt đỏ dáng vẻ tuyệt đối là rất khó nhìn.
“Tôi không có “.
“Em có, không tin em kiểm tra đi, nhìn một chút thử xem anh có bị thương không.” Hoắc Anh Tuấn ghé vào bên tai cô cười xấu xa.
“Được, anh để cho tôi đạp anh một cước nữa thì tôi sẽ kiểm tra cho anh.”
Hoắc Anh Tuấn tay mắt lanh lẹ ôm lấy chân cô: “Ngoan ngoãn, em thật muốn phế anh mà.”
Khương Tuyết Nhu bị anh gọi cảm giác ngứa ngáy làm cho da đầu tê dại, cô thật không hiểu, nhìn thấy gương mặt xấu xí của mình mà anh cũng không cảm thấy ngại một chút nào sao: ” Hoắc Anh Tuấn, anh có thể đừng quấy rầy tôi nữa hay không, tôi buồn ngủ”
“Hai vợ chồng mà sao còn phân biệt giường ngủ gì nữa chứ.”
Hoắc Anh Tuấn nói xong đem giấy đăng kí kết hôn để bên cạnh gối, sợ là cô đã quên hai người đã kết hôn thân phận là vợ chồng.
Khương Tuyết Nhu trán toát ra đầy mồ hôi, tâm tình càng phức tạp: “Buổi tối muộn anh quay qua thấy gương mặt xấu xí này của tôi không sợ nằm mơ gặp ác mộng hay sao.”
“Có gì phải sợ, chỗ khác không thay đổi là được” Hoắc Anh Tuấn mặt đầy không quan tâm.
Khương Tuyết Nhu trong chốc lát liền mặt đỏ tới mang tai: “Anh có tin là tôi sẽ thật làm hư anh luôn hay không.”
“Tuyết Nhu, anh chỉ là muốn nói cho em biết, bất kể em biến thành hình dáng gì, cũng không ảnh hưởng được tới cảm giác của anh đối với em.”
Hoắc Anh Tuấn ngay cả người cũng chui vào trong chăn, ôm cô thật chặt, Khương Tuyết Nhu cũng đã thật cảm nhận được tình cảm của anh, nhưng tâm tình vẫn còn phức tạp.
Anh thật đúng là… Không biết nói thế nào.
Cô đã biến thành xấu xí đến như vậy, anh thật không ngại sao?
Ngạo mạn.
“Em tin không, nếu không tin nữa thì anh sẽ dùng hành động để chứng minh” Hoắc Anh Tuấn ánh mắt sáng quắc nhìn cô, không che giấu chút nào tình cảm của mình đối với cô.
Khương Tuyết Nhu sợ hết hồn, liền vội vàng gật đầu: “Tôi tin, anh đừng nói nữa” “Hôn anh một cái.” Hoắc Anh Tuấn trực tiếp lại gần cô hôn nhẹ.
Một giây kia, thật trái tim của Khương Tuyết Nhu cũng đập loạn nhịp.
Người đàn ông này… Thật sự không một chút quan tâm đến nhan sắc của mình?
Cô nhìn ra được, anh không phải là giả bộ.
Một nụ hôn vẫn là giống như trước kia vậy, không thay đổi.
Thật đúng là không phải nụ hôn mang cảm giác chán ghét như cô nghĩ.
Ngày thứ ba, sau khi Khương Tuyết Nhu chính thức được xuất viện thì trực tiếp đi đến tập đoàn Hồng Nhân Nửa tháng không ghé qua, chuyện thứ nhất chính là thông báo cho các quản lý cấp cao mở cuộc họp khẩn cấp. Chẳng qua là sau khi cô xuất hiện, sau khi các quản lý cấp cao nhìn thấy mặt cô thì mỗi một người đều ngây ngẩn ra.
Khương Tuyết Nhu biết mình bây giờ đang mang hình dáng rất xấu, lúc trước ở trong bệnh viện bác sĩ đã nói qua, vì để cho vết thương được thoáng mát, nên cô bây giờ ngay cả vải thưa cũng không quấn, vết thương lộ ra vô cùng rõ ràng.
“Xin lỗi, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, mặt của tôi… Có thể sau này cũng không có cách nào khôi phục lại như cũ, hy vọng mọi người không nên quá giật mình”.
Khương Tuyết Nhu vô cùng thản nhiên đối mặt với ánh nhìn của mọi người.
Rõ ràng là người phụ nữ chỉ mới hai mười mấy tuổi, nhưng gặp phải chuyện lớn hủy dung nhan này, nhưng ánh mắt vẫn rất bình tĩnh dửng dưng.
Khiến cho những quản lý cấp cao ở đây đều vô cùng khâm phục, trong đó nhất là các nữ quản lý cấp cao.
“Chủ tịch Khương, cô đừng nản chí, khoa học bây giờ rất phát triển, mặt cô nhất định có thể khôi phục như trước, chẳng qua là vấn đề thời gian”
Phó tổng giám đốc Ngô an ủi.