Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 372




Chương 372: Gương mặt bị hủy

“Phải không, tôi cảm thấy tôi sẽ không điên” Khương Tuyết Nhu cười nhạt nói: “Cái nơi ác liệt tồi tệ hơn ở nơi này tôi cũng đã từng sống qua, nơi này cũng không tệ lắm, cũng không phải ăn cơm thiu, nước bẩn, còn có chăn”

Hoắc Phong Lang ngẩn ngơ: “Có ý gì, chẳng lẽ cô đã từng ăn cơm thiu nước bẩn rồi sao?”

Cô rốt cuộc đã từng trải qua cuộc sống như thế nào.

Anh ta nhìn người phụ nữ bình tĩnh trong cả ánh mắt phía bên trong, đột nhiên cảm thấy chính mình cũng không thể nhìn thấu CÔ.

“Cậu hai Hoắc, tôi hỏi cái này có chút không có ý nghĩa” Khương Tuyết Nhu mặt lộ châm chọc: “Dẫu sao thì, việc tôi ở chỗ này, không phải là do Cậu hai Hoắc ban tặng cho sao”

Hoắc Phong Lang gương mặt tuấn tú cứng đờ: “Coi như chẳng phải tôi làm thì quan hệ của cô với Hoắc Anh Tuấn sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ”

“Cho nên tôi còn phải cảm tạ anh sao” Khương Tuyết Nhu cười nhạt: “Cảm ơn anh đã đổi thuốc giúp hưng phấn cho Hoắc Anh Tuấn, cảm ơn anh đã lợi dụng Diệp Minh Ngọc đem người mang vào để cho cả nhà họ Hoắc các người đều biết, sau đó khiến cho Hoắc Anh Tuấn mất hết danh dự, thậm chí cùng các vị người lớn nhà họ Hoắc sinh ra ngăn cách, như vậy thì anh có thể ngồi lên vị trí tổng tài”

Hoắc Phong Lang bị vạch trần chật vật không chịu nổi: “Tôi thừa nhận là tối hèn hạ, nhưng bây giờ tôi là thật lòng muốn giúp cô… “

“Hoắc Phong Lang, đừng nói nữa, đối với tôi mà nói, anh so với Hoắc Anh Tuấn còn bỉ ổi hơn nhiều, tôi trước kia thật là mắt bị mù, nhưng mà anh lần trước cũng đã cứu tôi, vậy nên giữa chúng ta đã huề nhau, tôi cũng không mang ơn anh nữa”

“Tại sao cô lại không biết phải trải như vậy.” Hoắc Phong Lang cũng có chút tức giận: “Việc cô làm căn bản không ý nghĩa, Hoắc Anh Tuấn anh ta cũng khó bảo toàn bản thân.”

“Bởi vì tôi là người nước Nguyệt Hàn, tôi không thể gạch bỏ quốc tịch của tôi, càng không thể nào vĩnh viễn không trở lại, hơn nữa… Tôi tin tưởng Hoắc Anh Tuấn, anh ấy sẽ đến mang tôi đi, anh ấy sẽ không thua thứ người như anh vậy đâu.”

Có lúc, Khương Tuyết Nhu cũng không hiểu nổi tại sao mình phải lựa chọn không rời đi.

Chỉ là nghĩ đến người kia bây giờ cũng đang lâm vào thảm cảnh, cô liền không làm được.

Mặc dù, giữa bọn họ có rất nhiều ân oán tình hận.

Nhưng cô sẽ không quên, Hoắc Anh Tuấn lần lượt xuất hiện lúc cô ở trong tình cảnh tuyệt vọng nhất, mang cô rời khỏi đây, cứu cô.

Cô tin tưởng, lần này anh cũng có thể.

Tên ma quỷ kia, làm sao có thể tùy tiện hạ gục anh chứ.

“Không thể nào, tôi sẽ không để cho anh ta có cơ hội trở mình” Hoắc Phong Lang hoàn toàn bị chọc giận lên: “Nếu cô không biết phải trái, vậy thì tùy cô”.

Dứt lời, anh ta giận đùng đùng rời đi.

Sau đó, cũng không xuất hiện nữa.

Điện thoại di động của Khương Tuyết Nhu rất nhanh đã hết pin, cô không phân rõ ngày sáng đêm tối, chẳng qua là đột nhiên cảm thấy vết thương ở mặt càng ngày càng nhột, từ từ thối rữa từ phía sau, rất đau.

Cô cảm giác gương mặt này của mình có thể bị hủy hoại.

Bây giờ mình mà nhìn thấy nhất định sẽ giật mình.

Hoắc Anh Tuấn nếu như nhìn thấy cô ở bộ dạng này nhất định sẽ rất dọa người, nói vậy cũng tốt, anh cũng sẽ không ép mình ở lại nửa.

Cũng không biết đến thứ mấy ngày, dì đưa cháo tới.

Khương Tuyết Nhu nhìn một cái vào chén cháo kia, nhàn nhạt hỏi: “Hôm nay trong cháo có bỏ thuốc hay không?” Dì kia tay run một cái sau, bà ta khạc một bãi đàm: “Nếu có thì đã sao, nếu cô có bản lĩnh, thì cô đừng ăn, rồi chết đói”

Nói xong bà ta đem cháo bỏ xuống đi thẳng.

Khương Tuyết Nhu cười khổ, ngay cả người giúp việc của nhà họ Hoắc cũng phách lối như vậy.

Nhưng mà vì có thể còn sống, cô đã không còn lựa chọn nào khác, coi như cả khuôn mặt toàn bộ đều bị hủy, thì cô cũng chỉ có thể ăn.