Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 371




Chương 371: Giam vào ngục tối

Mọi người thấy sắc mặt cô khác lúc nãy, một hồi lâu, bà cụ Hoắc bỗng nhiên lên tiếng: “Không nghĩ tới con nhỏ này còn có thể cứng rắn như vậy.”

Hoắc Thiên Hà bĩu môi: “Bà nội, bà đừng bị cô ta lừa, không tin là bỏ đói cô ta mấy ngày không cho nước không cho cơm, thế nào cô ta cũng sẽ cầu xin tha thứ.”

“Cô im đi, mấy ngày không ăn không uống thì cô ấy sẽ chết mất” Hoắc Phong Lang tức giận mắng.

“Anh hung dữ với tôi làm gì, người ta cũng không thích anh” Hoắc Thiên Hà cả giận.

“Được rồi, người không thể chết được” bà cụ phức tạp suy nghĩ: “Trước kia khi Nhạc Hạ Thu chết, Hoắc Anh Tuấn thiếu chút nữa là điên rồi, nếu như Khương Tuyết Nhu xảy ra chuyện gì, bà lo lắng là nó sẽ điên thật mất”

Mọi người yên lặng.

Sau khi tan cuộc, Hoắc Văn trở về phòng, gọi điện thoại cho Vệ Phương Nghi.

Vệ Phương Nghi biết được tin tức kia thì vô cùng vui vẻ, liền vội vàng nói: “Chỉ cần cô giúp tôi giết chết Khương Tuyết Nhu ở trong hầm giam, công ty của cô còn cách mục tiêu chỉ định năm tỷ nữa tôi sẽ chuyển cho cô.

Hoắc Văn trong ánh mắt có chút dao động, sản nghiệp của Hoắc thị nhiều vô kể, cô trước mắt chỉ làm quản lý bảo hiểm của tập đoàn Hoắc thị ở một mảng này, nhưng bởi vì hàng năm không có điểm nổi bật nên vẫn chưa được đề cao, cho nên ở trong nhà họ Hoắc cũng không được coi trọng, nếu như có thể hoàn thành cái quý độ mục tiêu chỉ định này, ông cụ Hoắc nhất định sẽ nhìn cô với cặp mắt khác xưa…

Nhưng nghĩ tới trước kia Hoắc Anh Tuấn đã từng bệnh….

Cô sợ hãi run lập cập: “Giết chết cô ta thì không được.”

“Có cái gì không được chứ, cô không phải là sợ Hoắc Anh Tuấn chứ, đời này của cậu ta coi như là hư, không thể nào có thể như trước được”

“Thật không được!” Hoắc Văn nói: “Cùng lắm chỉ cần người còn giữ được một hơi thở, mọi thứ khác đều được.”

Vệ Phương Nghi suy nghĩ một chút, cười nham hiểm: “Cũng được, có lúc người sống so với chết còn đau khổ hơn, cô ta không phải rất thích quyến rũ người khác sao, hãy để cho cô trở nên thật xấu xí, đàn ông nhìn vào cô ta cũng thấy chán ghét.”

“Cái này thì dễ thôi.”

Trong đại địa lao.

Khương Tuyết Nhu bị người ta hung hăng đẩy vào trong, không bao lâu, trên cầu thang một ngọn đèn u ám duy nhất cũng bị tắt.

Trong này thật là tối đen như mực ngay cả năm ngón tay cũng không nhìn thấy.

Thậm chí, điện thoại di động của cô cũng không có tín hiệu.

Cô cầm điện thoại di động mở đèn chiếu sáng rọi một vòng, trừ trong góc có một tấm giường sắt nhỏ hẹp cùng với một cái chăn mỏng, thì không có gì hết.

Nhưng cũng khá tốt, so với cuộc sống trước kia ở trong nhà cũ của nhà họ Khương, nơi này ít ra còn có chăn.

Điện thoại di động cô cũng thật không dám dùng, sợ rất nhanh sẽ hết điện, đến lúc đó ngay cả thời gian cũng không biết.

Buổi sáng ngày thứ hai, có người đưa tới một chén cháo trắng.

Cô lại có chút vui vẻ yên tâm, khá tốt, có ăn, không sợ chết.

Buổi trưa cũng là cháo trắng, lúc cô ăn được một nửa, thì phía trên đột nhiên có người xuống, cho đến khi người kia đi tới trước cửa, cô mới miễn cưỡng thấy rõ ràng người đó là Hoắc Phong Lang.

Hoắc Phong Lang ánh mắt phức tạp nhìn hột cơm ít đến đáng thương trong tô cháo trong tay nàng: “Tôi có thể đến chỗ ông nội tôi cầu xin tha thứ, chỉ cần có đồng ý vĩnh viễn không trở về đất nước này nữa, vĩnh viễn bất hòa với Hoắc Anh Tuấn, cô có lẽ còn có thể rời khỏi nơi này”

Khương Tuyết Nhu thu hồi ánh mắt, coi như không có nghe, tiếp tục nghiêm túc uống cháo.

“Khương Tuyết Nhu, cô không nghe tôi nói gì sao, người kia căn bản không chống đỡ được cho cô cả đời, phía dưới này lại lạnh lẽo không ánh sáng, cô cũng căn bản không phải là người ngu” Hoắc Phong Lang sốt ruột nhìn cô hét to: “Đã từng có người bị nhốt đây nửa tháng rồi ngây ngất đến điên luôn rồi.”